Giang Siêu bật cười lắc lắc đầu, quay người đi vào phòng. Rất nhanh sau đó, Mộ Dung Minh Hiên cầm chậu nước do nha hoàn bưng lại đi vào.
Lúc này, lần lượt có nha hoàn bưng đồ ăn đi vào, có vẻ là bọn họ đã chuẩn bị sẵn hết rồi.
Bên phải sân có một phòng bếp riêng. Một khi có người vào sân ở thì phòng bếp sẽ nấu ăn.
Giang Siêu rửa mặt xong rồi ngồi xuống bàn. Mộ Dung Minh Hiên đứng cạnh bàn, mặt mày đầy ý cười nhìn Giang Siêu. Thằng nhãi này cũng biết tôn sư trọng đạo đấy chứ.
“Cùng ăn đi, ăn xong chúng ta liền ra ngoài.” Giang Siêu vẫy tay với hắn ta.
Mộ Dung Minh Hiên vội vàng đáp rồi ngồi xuống. Có vẻ là hắn ta thật sự đói bụng, ăn ngấu nghiến, không hề khách sáo.
Chắc là suốt cả ngày hắn ta chưa ăn gì rồi.
“Sư phụ, ngươi biết không, suốt ngày hôm nay ta không ngủ được, nếu không giải quyết xong chuyện kia thì ta cứ ăn không ngon ngủ không yên mãi thôi. Tối nay sư phụ nhất định phải giải quyết giúp ta, nếu không thì ngươi sẽ mất đi đệ tử mà khó lắm mới nhận được.”
Hắn ta vừa ăn vừa nói với Giang Siêu, không có một chút lễ nghi bàn ăn, ngẫu nhiên còn ra vẻ đáng thương trước mặt Giang Siêu.
Hắn ta của lúc này, trông có vài phần trẻ con. Có điều, nói đi nói lại thì hắn ta cũng chỉ mới mười lầm mười sáu tuổi, vốn là một đứa trẻ, còn là một đứa trẻ có chút nghịch ngợm.
“Được rồi, ăn cơm cũng chặn không được miệng của ngươi.” Giang Siêu bật cười nhìn Mộ Dung Minh Hiên, gắp một miếng thịt vào trong chén của Mộ Dung Minh Hiên.
“Ăn nhiều một chút, chờ khi giải quyết xong rồi là ngươi có thể ăn ngon ngủ ngon được rồi.”
Thấy Giang Siêu gắp thịt cho mình, Mộ Dung Minh Hiên vừa mới ăn ngấu nghiến đột nhiên ngừng lại, ngơ ngẩn nhìn thịt trong chén, đôi mắt dần đỏ lên, nước mắt bất giác chảy xuống.
Giang Siêu có chút ngạc nhiên. Hắn chỉ gặp bừa một miếng thịt thôi mà. Sao thăng nhãi này lại cảm động thế kia.
“Dạo này phụ thân ta đã không dành nhiều thời gian cho †a, số lần ăn cơm cùng nhau ít đến mức đáng thương. Khi còn nhỏ, ông ấy thường xuyên ăn cơm cùng ta, gắp thịt cho ta. Nhưng khi ông ấy nhậm chức tri châu…
Mộ Dung Minh Hiên nhìn chằm chằm miếng thịt kia mà lải nhải. Nói đến đây, hắn ta ngẩng đầu nhìn Giang Siêu, trên mặt lộ ra ý cười.
“Sư phụ, cảm ơn ngươi gắp thịt cho ta… ăn ngon lắm…"
Hắn ta vừa cười nói vừa ăn miếng thịt, nước mắt lại chảy nhiều hơn nữa.
Nghe vậy, Giang Siêu võ võ vai hắn ta. Chắc là thằng nhãi này quá thiếu tình thương của phụ thân, nên mới có vẻ ăn chơi trác táng như thế, chứ bản tính của hắn ta không hề xấu.
Có lẽ miếng thịt do Giang Siêu gắp khiến hắn ta nhớ tới phụ thân mình. Lại thêm Giang Siêu nói chuyện với giọng điệu tràn đầy quan tâm làm hắn ta cảm thấy ấm áp.
Lúc này, hai người bắt đầu yên lặng, khoảng hơn mười phút sau thì ăn cơm xong. Khi nha hoàn tới dọn bàn, Mộ Dung Minh Hiên dẫn Giang Siêu ra ngoài.
Bọn họ vừa đi không được bao lâu thì Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình đi tới đây.
Không thấy Giang Siêu, Mộ Dung Chỉ Tình hơi thay đổi ánh mắt, hỏi nha hoàn: “Giang tiên sinh đâu rồi?”