Mục lục
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó, lại có mấy tướng lãnh cấp cao của tộc Dạ Lang cũng lên tiếng, nêu lên ý kiến của mình.

Đông Ly Ưng nghe thấy vậy, mắt lộ vẻ suy tư.

Chính hắn ta cũng không muốn thực hiện chiến thuật chặn đánh viện binh ấy, nhưng với tình huống trước mät, chặn đánh viện binh lại là phương pháp tốt nhất để có thể làm giảm đi số lượng quân địch hiện tại với tốc độ nhanh nhất.

Dù không thể tiêu diệt toàn bộ kẻ địch đến tiếp viện, nhưng chắc chẳn có thể dùng ưu thế về trang bị và chiến thuật của quân Con Cháu để đánh cho quân địch vừa nghe. tiếng đã chạy mất mật, hoàn toàn mất đi tinh thần chiến đấu, thậm chí còn có thể tiêu diệt quân đội của địch.

Vấn đề bây giờ là làm cách nào để Trình Cung của thành Thường Châu cầu viện hai thành khác.

Nếu như chỉ có hai quân chiến đấu với nhau, dù là Trình Cung có tám vạn đại quân, quân Con Cháu chỉ có ba vạn quân nhưng vẫn có thể nhẹ nhàng đánh thắng được.

Bây giờ vấn đề quan trọng nhất là Trình Cung không chịu ra khỏi thành, muốn tấn công vào thành thì khá khó khăn, nhưng cũng không phải là không được.

Tuy nhiên, nếu như đánh vào thành Thường Châu thì không có khả năng dùng chiến lược chặn đánh viện binh được nữa.

Đông Ly Ưng nhìn các tướng lĩnh đang tranh luận không ngừng nghỉ, mắt chớp nhanh. Hắn ta ho nhẹ một cái.

“Các vị, chiến thuật chặn đánh viện binh đúng là chắc chẳn có thể thực hiện được, nhưng với tình huống trước mắt, †a cảm thấy cũng không cần. Đầu tiên chúng ta cứ chiếm được thành Thường Châu đã, rồi kế hoạch chiến đấu tiếp theo. sẽ là tấn công Dương Thành.

Sau khi chúng ta chiếm được thành Thường Châu, chắc chăn Dương Thành sẽ kinh hãi.”

“Khi đó, dù chúng ta không bao vây mấy cửa thành thì chỉ cần binh sĩ của chúng ta đến dưới thành, Dương Thành chắc chắn sẽ đi cầu viện. Sau đó, chúng ta lại cô lập viện binh của Tô Thành”

Đông Ly Ưng nhìn các tướng lĩnh ở trước mặt, nói với vẻ vô cùng tự tin..

Các tướng lĩnh nghe vậy thì nghi ngờ nhìn Đông Ly Ưng.

Thành Thường Châu ở trước mặt không thể so với thành bảo vệ, sợ là muốn chiếm được cũng không dễ vậy.

Nhìn thấy vẻ mặt của một loạt tướng lĩnh, mặt Đông Ly Ưng lộ ra ý cười.

Hắn ta chỉ vào thành Thường Châu ở trên sa bàn, nói: “Bốn cửa thành của thành Thường Châu cực kỳ kiên lại còn có sông bảo vệ.

Với số lượng binh sĩ của chúng ta, nếu cưỡng ép công thành thì chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề, dù là có trang bị hiện đại cũng chắc chăn không thể công được”

“Nhưng chúng ta không cần phải tấn công băng sức mạnh, chỉ cần mở được ba cửa thành chỗ mà chúng ta bao vây ra, quân ta tấn công với tốc độ cực nhanh, muốn không phá thành Thường Châu cũng khó.”

“Nhưng chúng ta dùng cách gì để mở được bốn cửa thành này, dòng sông bảo vệ thành cản trở đường đi của chúng ta, chúng ta muốn chiếm lấy cửa thành rồi hạ cầu treo xuống là cực kỳ khó khăn.

Với khinh khí cầu mà chúng ta có bây giờ, một lần đưa lên chưa được ba trăm người nữa.”

“Số lượng binh sĩ đưa lên quá ít, cơ bản là đi chịu chết. Tốc độ chở binh của khinh khí cầu lại chậm, cũng không thể chở binh hai lần trong khoảng thời gian ngắn, căn bản không thể lặp lại chiến thuật ở thành bảo vệ thứ nhất.”

“Đúng vậy đó, giờ chúng ta phải giải bài toán khó là làm thế nào để mở cửa thành ra. Nhưng cửa thành lại rất khó mởi”

Một tướng lĩnh vội vàng lên tiếng nói.

Đông Ly Ưng nghe vậy, thần bí cười nói: “Các vị, chúng ta không thể đột phá ở trong thành, nhưng có thể đột phá ở ngoài thành mà.

Dù cơ quan điều khiển cầu treo ở trong thành, nhưng chỉ cần chúng ta làm cửa thành nổ tung, tiện đó làm nổ xích sắt của cầu treo, các ngươi nói xem, cửa thành sẽ không mở, cầu treo sẽ không hạ xuống sao?”

Đông Ly Ưng vừa nói xong, các tướng lĩnh ở xung quanh cũng giật mình, ngay lập tức cực kỳ vui vẻ.

Đông Ly Ưng nói không sai, nếu không thể vào thành mở cửa thành ra, vậy thì dùng thuốc nổ để nổ cửa thành ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK