Mục lục
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chẳng lế Giang Siêu không biết xung quanh có tám ngàn cấm vệ quân sao? G

iết hoàng đế rồi, nếu hôm nay còn thả hắn đi, có lẽ những cấm vệ quân này cũng đừng mong sống được.

Dù có là ông ta thì ông ta cũng không dám giết hoàng đế trằng trợn như thế, muốn giết cũng chỉ dám ám sát mà thôi!

Hoàng đế chết rồi, Trịnh An biết tiếp theo sẽ đến lượt mình. Ông ta hốt hoảng, vội vàng nói với Giang Siêu:

“Giang công gia, Giang Siêu, ta và ông nội ngươi cũng xem như bạn bà, chúng ta nói chuyện tử tế đi. Nếu ngươi muốn rời khỏi kinh thành, Trịnh mỗ sẽ đích thân tiễn ngươi ra khỏi thành. Chúng ta nói chuyện tử tế đi!”

Cảm nhận được sự uy hiếp của cái chết, Trịnh An không. quan tâm được nhiều nữa, lập tức thay đổi sảc mặt. Dù ông ta không nói ra câu xin tha, nhưng ý của ông ta cũng không khác. gì xin tha.

Có điều, Giang Siêu thản nhiên nhìn Trịnh An, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười buốt giá: “Trịnh An, giờ ngươi mới nhớ ngươi và ông nội ta là bạn sao? Ông nội ta có người bạn như ngươi, chắc là chuyện xấu hổ nhất đời rồi”

“Có phải ngươi quên ông nội ta chết thế nào không? Là do ngươi ban cho đói”

Giang Siêu không hiểu nổi, sao Trịnh An lại có thể vô liêm sỉ tới mức này, vẫn còn nhắc tới ông nội hắn với hắn được.

Năm xưa nếu Trịnh An không cấu kết với tộc Khiết Đan, sao. ông nội hắn lại chết cơ chứ.

Trịnh An nghe vậy, sắc mặt lập tức cứng lại, cũng vô cùng hối hạ.

Ông ta há miệng, định biện minh cho mình.

Trong lòng ông ta tràn đầy hối hận, sớm biết có kết cục này, ông ta đã không nên tới, ông ta đâu có nghĩ Giang Siêu lại lợi hại đến mức này chứ.

Hộ vệ của hoàng đế không làm gì được Giang Siêu và hộ vệ của hắn, trăm cấm vệ quân tinh nhuệ cũng bị giết cho sợ vỡ mật.

“Giang công gia, ngươi muốn cái gì, ta đều có thể cho. ngươi, chúng ta có gì từ từ nói… Đừng giết ta..”

Rốt cuộc Trịnh An cũng không nhịn được nữa mà mở miệng xin tha.

Thậm chí ông ta đã xoay người muốn lao xuống dưới.

Trước khi ông ta làm quốc công cũng có chút võ công, có vẻ là Minh Kình đỉnh phong.

Tuy nhiên, các hộ vệ của Giang Siêu đều có thực lực Ám Kình trở lên, họ được Giang Siêu phí tâm đào tạo, sao Trịnh An có thể là đối thủ của họ cơ chứ.

Ngay lập tức, Trịnh An bị các hộ vệ bắt được.

Nhìn Giang Siêu từ từ đi tới, Trịnh An sợ hãi trắng cả mặt, vội vàng uy hiếp hẳn:

“Giang Siêu, ngươi dám động vào ta, đừng quên, tình cảnh của ngươi bây giờ, ở đây có tám ngàn cấm vệ quân, trong tay thế tử của bổn công gia cũng có năm mươi vạn trọng binh ở biên ải. Ta…”

Thấy Giang Siêu không muốn nói chuyện, ông ta chọn cách cứng rắn, muốn dùng tám ngàn cấm vệ quân xung quanh để uy hiếp hắn.

Các đại thần xung quanh nghe vậy, đều nhìn về phía Giang Siêu, trong mắt đám người Mộ Dung Địch lộ ra vẻ lo lắng.

Có tám nghìn cấm vệ quân ở đây, Giang Siêu đã giết hoàng đế, còn muốn giết quốc công, e là không có khả năng còn sống rời đi.

Đúng lúc này, trên không trung truyền đến tiếng nổ thật lớn, tiếp đó, từ phía bên phải, cái giá sắt như một con chim lớn đang bay về phía bên này.

Ở bụng của cái giá sắt, mọi người có thể thấy một người ở trong đó.

Ngoài cái giá sắt đó ra, còn có mười vật thể to lớn hình cầu trôi lơ lửng trên không trung, đang tiến về phía này.

Mọi người sững sờ nhìn những gì đang xảy ra, trong mắt đều là vẻ không tin được.

Trịnh An cũng ngạc nhiên nhìn những thứ đang bay tới, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên và hoảng sợ.

Rất nhanh, mười khối cầu kia dừng lại giữa không trung, con chim sắt lớn kia cũng bay xung quanh bên trên.

Từ người con chim sắt, một cái hộp gỗ đột nhiên rơi xuống.

Một hộ vệ lập tức nhặt cái hộp, cung kính đưa đến trước. mặt Giang Siêu.

Giang Siêu giễu cợt nhìn Trịnh An, mở cái hộp gỗ ra trước mặt ông ta. Khi nhìn thấy món đồ trong hộp, Trịnh An lập tức lộ ra vẻ kinh hoàng và không tin!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK