Mục lục
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi ông ta nói câu này, nét mặt lộ ra vẻ khác thường.

Mà khi nhìn thấy Mộ Dung Chỉ Tình và Mộ Dung Minh Hiên, ông ta không nói ra được câu tiếp theo nữa:

“Phúc thúc, mới sáng sớm, ai tìm sư phụ thế? Với cả, giờ sư phụ mới tới Châu phủ, thế mà đã có người tới tìm, thật kỳ lạ”

Giọng Mộ Dung Minh Hiên đầy kinh ngạc.

Phúc thúc nghe vậy, mở miệng nhưng lại không biết nên trả lời thế nào, nói đúng hơn, hai tỷ đệ Mộ Dung gia trước mắt khiến ông ta không nói nên lời.

“Tiên sinh, người cứ đi ra ngoài xem sao đi, lão nô đi trước!" Phúc thúc nói xong thì đi ra ngoài ngay.

Nhìn biểu cảm này của ông ta, Giang Siêu thật sự hơi ngạc nhiên.

Hắn đi ra ngoài với vẻ mặt đầy nghi ngờ, Mộ Dung Chỉ Tình đứng phía sau hơi do dự,nhưng cũng đi theo. Mộ Dung Minh Hiên đương nhiên không cam lòng bị bỏ rơi ở phía sau.

Ba người mới ra ngoài không bao lâu, đã gặp Tống Ninh Tuyết đi qua. Nàng nhìn mọi người, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Giang Siêu mỉm cười gật gật đầu với nàng, rồi đi ra ngoài ngay.

“Biểu tỷ, có chuyện gì vậy?” Tống Ninh Tuyết đi đến trước mặt Mộ Dung Chỉ Tình, nhỏ giọng hỏi.

“Có người tìm Giang tiên sinh, đang ở bên ngoài.” Mộ Dung Chỉ Tình nhìn Tống Ninh Tuyết, nói.

Nói đến đây, nàng ta vốn định hỏi Tống Ninh Tuyết vì sao phải che giấu mình thân phận thật của Giang Siêu, nhưng nghĩ đến tình hình hiện tại không tiện hỏi nên đành nhịn xuống.

Tống Ninh Tuyết nghe vậy, trong mắt cũng có vẻ kinh ngạc, vội vàng đi theo Giang Siêu ra ngoài.

Rất nhanh, đoàn người ra ngoài Mộ Dung phủ.

Ở trước phủ, một chiếc xe ngựa đậu ở một bên, một thiếu nữ đang đứng trước xe ngựa, không nhìn thấy người trong xe.

Giang Siêu kinh ngạc nhìn qua, thiếu nữ đứng trước xe ngựa nhìn thấy hắn thì vội vàng nhỏ giọng nói gì đó với người ở trong xe.

Khi Giang Siêu và những người đứng sau hắn còn đang ngạc nhiên, một đôi bàn tay ngọc ngà nhẹ nhàng vén màn xe ra. Một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần lại khiến người ta rung động xuất hiện trước mắt mọi người.

Ngay cả người xinh đẹp như Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình cũng không khỏi tán thưởng người trong xe quá mỹ lệ.

“Giang tiên sinh, Nguyệt Nhi có lễ. Thời tiết hôm nay rất đẹp, tiên sinh có thể cùng Nguyệt Nhi cùng đi chơi Thanh Minh không?” Tô Nguyệt Nhi ở trong xe mỉm cười nói với Giang Siêu.

Nàng nói xong, Mộ Dung Chỉ Tình và Tống Ninh Tuyết đều ngạc nhiên, lập tức đoán ra nữ tử trong xe là ai.

Tô Nguyệt Nhi, đệ nhất hoa khôi Minh Nguyệt Lâu, trên xe ngựa còn có kí hiệu của Minh Nguyệt Lâu.

Nữ tử đó tự xưng là Nguyệt Nhị, lại còn đẹp như vậy, trừ 'Tô Nguyệt Nhi ra, e rằng không có người thứ hai.

Dường như hai người không ngờ tới, thế mà Tô Nguyệt Nhi lại quen biết Giang Siêu.

Tuy nhiên, nhớ đến tối hôm qua Giang Siêu ghé thăm Minh Nguyệt Lâu thì việc quen biết Tô Nguyệt Nhi cũng chẳng có gì lạ.

Giang Siêu nhìn về phía Tô Nguyệt Nhi, muốn từ chối nàng, nhưng ánh mắt chợt chợt lóe lên, hắn lại gật đầu.

Rõ ràng hôm qua Tô Nguyệt Nhi muốn thăm dò hẳn, nhưng cuối cùng nàng lại lựa chọn giúp hẳn giấu giếm.

Hắn muốn hỏi Tô Nguyệt Nhị, rốt cuộc là ai muốn thăm dò hăn, bị người ta âm thầm nhăm đến, thực sự không thoải mái.

“Vậy mời tiên sinh cùng đi, Nguyệt Nhi đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi, tiên sinh chỉ cần đi theo là được!” Trên mặt Tô Nguyệt Nhi hiện lên vẻ vui mừng.

Giang Siêu đi qua.

Nhưng hẳn vừa nước ra, hai người phía sau đã đồng thanh nói:

“Ta cũng muốn đi!"

Giang Siêu quay đầu lại nhìn, thấy Tống Ninh Tuyết đang ghen tuông nhìn mình và Tô Nguyệt Nhi.

Mộ Dung Chỉ Tình cũng chẳng khá hơn là bao, ánh mắt nàng ta nhìn Tô Nguyệt Nhi có chút địch ý.

Nhìn thấy cảnh này, Giang Siêu cảm thấy rất đau đầu, hắn lại quân mất hai người này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK