Mục lục
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người sống ở đó có lẽ người của một trong ba gia tộc lớn nhất tại tộc Dạ Lang, Đông Ly thị.

Vì Đông Ly thị gần huyện Bình An nhất cho nên người của tộc này thường xuyên rời núi tới huyện phố của người Hán tại huyện Bình An giao thương.

Nói cách khác chính là môi quan hệ giữa Đông Ly thị và người Hán sẽ hòa hảo hơn.

Trên đỉnh núi bên trái của Đông Ly thị có Nam Minh thị, ở phía dối diện đỉnh núi chính là Bắc Quỳnh thị.

Ba đại gia tộc của tộc người Dạ Lang sống trên ba đỉnh núi, mà trước đỉnh núi là một vùng đồng bằng. Nơi đó có những mảnh đất màu mỡ và ngôi làng của tộc Dạ Lang.

Ban đầu toàn bộ tộc Dạ Lang là do Đông Ly thị lãnh đạo, tuy nhiên sau khỉ tộc Dạ Lang quy phục và chịu sự quản thúc của triều đình không bao lâu thì phân ra thành ba đỉnh núi như hiện tại.

Đông Ly thị có xu hướng quy thuận triều đình, thường xuyên qua lại với người Hán, Nam Minh thị và Bắc Quỳnh thị ban đầu không phản

đối việc quy thuận triều đình, bọn họ cũng cho phép triều đình mở nha môn ở trong tộc, thế nhưng đám quan triều đình ấy có lòng tham không đáy, cướp đoạt tiền của mồ hôi nước mắt của dân, hàng năm thu hàng loạt thứ thuế vô lý khiến tộc nhân của tộc Dạ Lang rơi vào hoàn cảnh dân chúng lầm than.

Sau cùng, Nam Minh thị không chịu nổi dẫn người phản kháng, bọn họ đả thương quan viên triều đình ở tộc Dạ Lang.

Nếu không có Đông Ly thị ngăn cản thì đám quan viên đó đã bị giết rồi.

Trong cuộc xung đột ấy, tộc trưởng Đông Ly thị vô tình giết chết tộc trưởng Nam Minh thị, kết quả là hai bên kết tử thù. Qua nhiều trận chiến đẫm máu thì thù hận giữa hai bên càng sâu hơn.

Cuối cùng là Bắc Quỳnh thị ra mặt giảng hòa mới tránh việc Đông Ly thị và Nam Minh thị đồng quy vu tận với nhau.

Kể từ đó, tộc Dạ Lang được chia thành ba nhánh lớn.

Lúc này nhóm sáu người Giang Siêu đang mặc thường phục.

Để không khơi dậy lòng hận thù của tộc

nhân tộc Dạ Lang, trước khi bọn họ tiếp xúc được với đám người cao tầng kia thì tốt nhất nên giấu giếm thân phận.

Đi tới gần bến tàu, lúc này trên bờ chỉ còn lại một chiếc thuyền nhỏ, Giang Siêu vội vàng bước nhanh tới.

“Đại ca này, có thể đưa chúng ta qua sông được không? Ta sẽ trả thù lao cho huynh!” Hắn mỉm cười nhìn về phía người chèo thuyền hỏi.

Người lái thuyền là một nam tử trung niên có thân hình cường tráng, gương mặt gã hơi tái, trên tay buộc mấy mảnh vải, trên vải còn có vết máu, mùi máu tanh từ cánh tay không ngừng tỏa ra.

Trên thuyền có rất nhiều thổ sản vùng núi, nhìn bộ dạng này có vẻ gã mới thu hoạch thổ sản không lâu, có mộc nghĩ đen, măng và một thít thảo dược.

Bên cạnh gã là một thiếu nữ tầm mười sáu mười bảy tuổi, nàng nhìn đám người Giang Siêu bằng ánh mắt đầy tò mò, trên tay nàng là cây trúc chống thuyền khá dài.

“Các ngươi là người Hán từ ngoài núi vào hả, muốn thu mua thổ sản vùng núi à? Các ngươi tới không đúng lúc rồi, gần đây chỗ này của bọn ta không được yên bình cho lắm, nếu

các ngươi không rời đi chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm đó”

Người nam nhân trung nhiên nhìn Giang Siêu, gương mặt bình tĩnh toát lên vẻ hiền lành.

Có lẽ gã là người Đông Ly thị, nếu không sẽ không có thái độ hòa hoãn với người Hán như vậy.

Gã tưởng Giang Siêu là thương nhân ở bên ngoài vào núi mua đồ. Tuy tộc Dạ Lang sống ở trong núi nhưng cũng không có nghĩa là cắt đứt liên hệ với người bên ngoài.

Bản thân họ cũng cần một số thứ ở bên ngoài, mà người bên ngoài cũng cần một ít thổ sản nơi đây. Ví dụ như mộc nhĩ, thảo dược hoặc là da thú, hay là món ăn hoang dã kiểu vậy.

“Không sao, chúng ta chỉ đỉ thu mua một ít hàng hóa thổ sản mà thôi, mua xong bọn ta sẽ rời đi. Đại thúc, nếu không ngại thì đưa bọn ta qua sông đi.”

Giang Siêu chuẩn bị đâm lao phải theo lao, qua sông trước rồi nói sau.

“Cũng không có gì là ngại, chỉ cần công tử không chê thì mời lên thuyền.” Nam nhân trung niên hơi mỉm cười nói với Giang Siêu.

Tuy thuyền này nhỏ, nhưng chở hơn chục

người cũng không có vấn đề gì, chỉ chở sáu người Giang Siêu đúng là dưdả.

Chính vào lúc người nam nhân trung niên đón Giang Siêu lên thuyền, thân thể gã đột nhiên lắc lư, ngã ngược về phía sau.

Mắt thấy gã sắp ngã xuống sông, Giang Siêu vội vàng vươn tay đỡ. Thế nhưng đối phương vẫn ngã khuỵu xuống, cả người mềm oặt, ngất xỉu.

“A cha, cha làm sao vậy? Đừng có dọa Thải nhỉ mà, huhu… huhu…” Thiếu nữ nhìn thấy cảnh nãy sợ tới mức vội vàng nhảy ra khỏi thuyền.

Nhìn phụ thân bất tỉnh trên bến tàu, nàng sợ tới mức bất lực kêu khóc.

Giang Siêu cau mày nhìn người nam nhân trung niên, hắn đưa tay kiểm tra mạch đập, sau đó lại sờ lên trán gã.

Trán nóng, mạch đập chậm là triệu chứng của việc phát sốt.

Nguyên nhân của triệu chứng này có lẽ là liên quan tới vết thương trên tay, Giang Siêu vội vàng mở mảnh vải ra nhìn.

Thiếu nữ thấy vậy lập tức dùng ánh mắt nôn nóng nhìn Giang Siêu, trong mắt nàng đều

là khẩn cầu và chờ mong, nàng khóc sướt mướt mở miệng: “Công tử, ngài là lang trung đúng không, ngài nhất định phải cứu cha ta, nếu cha ta mà xảy ra chuyện gì thì nhà chúng ta không sống nổi mất ”

Trong một gia đình, nam nhân chính là trụ cột lớn nhất, một khỉ trụ cột này ngã xuống thì gia đình gần như sẽ xong đời.

Giang Siêu nhìn nàng, khẽ mỉm cười, mở miệng trấn an nàng: “Yên tâm, để ta xem, có lẽ là không có vấn dề gì đâu!”

Vết thương của nam nhân trung niên đã sưng mủ, bắt đầu bị nhiêm trùng.

Nam nhân trung niên bị sốt là do nhiễm trùng, chỉ cần giảm bớt tình trạng viêm nhiêm là sẽ không sao.

Hắn lấy một con đao nhỏ ra, cắt mụn mủ phía trên miệng thương, sau đó lại cạo phần thịt thối ra, ép cho mủ máu chảy ra.

Chỉ là vết thương bị sưng mủ quá sâu cho nên nếu chỉ dùng tay nặn thì sẽ không thể khiến mủ chảy ra hết được.

Nếu không thể bóp mủ ra khỏi máu thì sẽ khó mà giảm viêm được.

Giang Siêu không hề do dự há miệng ngậm

miệng vết thương của nam nhân trung niên lại.

Nhìn thấy hình ảnh này đám người xung quanh ai nấy đều kinh ngạc “ồ” lên, Tống Tiểu Nhã suýt chút nữa đã lại đây để làm thay Giang Siêu.

Giang Vân ngơ ngác nhìn sư phụ của mình, hắn ngớ cả người.

Thiếu nữ cũng ngơ ngác nhìn Giang Siêu, trong mắt tràn đầy sự kỉnh ngạc và cảm động.

Đương nhiên là nàng biết Giang Siêu đang cứu cha mình, điều khiến nàng ngạc nhiên đó chính là Giang Siêu lại mở miệng hút mủ, cho dù thứ mủ đó vừa bấn vừa hôi thối.

Nếu là nàng, nàng cũng không biết bản thân có đủ can đảm để hút mủ cho phụ thân mình hay không.

Lúc này, nam nhân trung niên cũng dần tỉnh lại, vừa nhìn thấy Giang Siêu đang hút mủ cho mình, gã lập tức hoảng loạn, trong mắt là vẻ cảm động, đồng thời cũng đầy áy náy.

“Công tử… Không được!” Gã yếu ớt nói.

“Đừng nhúc nhích, đã hút hết mủ ra fôỉ, ta sẽ cho huynh ít thuốc, hai ngày sau vết thương của huynh sẽ tốt hơn” Giang Siêu phun mủ trong miệng ra, mỉm cười nói với nam tử trung

niên.

Hắn lấy loại thuốc bột Penicillin mà bản thân tự điều chế ra rồi rắc lên vết thương, sau đó xé góc áo của mình cẩn thận băng bó miệng vết thương của người đàn ông trung niên.

Sau đó hắn lại đưa cho người nam nhân trung niên vài viên thuốc kháng sinh rồi nói:

“Cầm lấy mấy viên thuốc này trước và sau khi uống thuốc không được uống rượu, nếu không sẽ nguy hiểm tính mạng đây. Trong mấy ngày dùng thuốc không được ăn măng, qua mâỳ ngày là vết thương sẽ tốt lên.”

Nam nhân trung nhiên ngơ ngác cầm thuốc, lại nhìn thấy vẻ thận trọng trong mắt Giang Siêu, hai mắt lập tức đỏ lên.

Bất kể Giang Siêu có thể chữa khỏi bệnh cho gã hay không, nhưng những chuyện mà Giang Siêu vừa làm cũng đủ để khiến gã cảm đônq.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK