Lưu Lục hồi hồn lại, ánh mắt có thêm vài phần can đảm.
Trong mắt Đông Ly Ưng, đám tướng lãnh tộc Dạ Lang và đám quân Con Cháu thật sự đều hiện lên vẻ giận dữ.
Bọn họ cảm thấy tên Lưu Lục kia dám nói chuyện kiểu vậy với Giang tiên sinh, là chẳng khác gì đang bất kính với vị thần trong lòng bọn họ.
Có tướng sĩ thậm chí còn muốn xông lên đánh nhau với đám người Lưu Lục.
Nghe vậy, Giang Siêu lạnh lùng nhìn về phía đám người Lưu Lục, nói: “Lưu Lục, ngươi dường như đã quên hiện nay ngươi vẫn còn thuộc quân Con Cháu.
Ngươi quên câu kỷ luật nghiêm miinh, tuân theo quân lệnh rồi hả?
Người đâu, đi bắt Lưu Lục, bắt luôn cả đám tướng lĩnh gây chuyện cho ta, ai dám phản kháng thì giết không tha…”
Giang Siêu vừa dứt lời, trong mắt đám người Lưu Lục đều hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Bọn họ dường như không thể ngờ được là Giang Siêu trước đó còn rất khoan dung, lúc này lại trở nên dứt khoát khi đối phó với bọn họ.
Nhưng rất nhanh sau đó, bọn họ nhớ lại sự quyết đoán của Giang Siêu khi đánh thắng quân Bình Nhạc.
Bây giờ bọn họ mới biết được mình đã vì sự khoan dung của Giang Siêu mà quên mất sự quyết đoán giết chóc của đối phương.
Bọn họ thế mà lại muốn buộc Giang Siêu nghe lời, đúng là đâm vào miệng súng, đi tìm chết mà.
Có điều, sau cơn hoảng hốt, đám người Lưu Lục hồi hồn lại, trong mắt hiện lên vẻ giận dữ và tàn nhẫn.
“Giang tiên sinh, hiện giờ bọn ta không phải một người, bọn ta đại biểu cho binh lính của cả bốn lữ đoàn quân Con Cháu, ngươi không thể bắt bọn ta được!”
Lưu Lục vội vàng lên tiếng đe dọa Giang Siêu.
Hắn ta muốn dựa vào đám binh lính sau lưng mình khiến Giang Siêu kiêng kị.
Có điều, khi hắn ta vừa nói xong, hắn ta thấy trên tay Giang Siêu có thêm một thứ đen tuyền, sau đó là đùng một tiếng…
Trước ngực hắn ta có máu tươi bắn ra.
Hắn ta ngạc nhiên lại hoảng sợ nhìn về phía Giang Siêu, trong nhất thời chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra.
Cho đến khi trên ngực truyền đến cơn đau đớn và ý thức dần chìm vào bóng tối, hắn ta mới biết hắn ta bị Giang Siêu giết.
Hắn ta không biết Giang Siêu dùng loại ám khí nào mà khiến hắn ta không kịp trốn tránh, và Giang Siêu chỉ cần giơ tay lên là có thể giết chết hắn ta.
Vài tên tướng lĩnh mới lên tiếng lúc nãy cũng bị Giang Siêu bắn chết.
Mấy tên tướng lĩnh vừa định nói chuyện lập tức ngậm chặt miệng, ngoan ngoãn đứng yên cho chiến sĩ tộc Dạ Lang trói lại.
Về phần mấy nghìn binh lính ầm ï phía sau, bọn họ sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, ánh mắt khi nhìn Giang Siêu chỉ còn lại sợ hãi.
Bọn họ không thể ngờ được rằng Giang Siêu lại quyết đoán và tàn nhẫn như vậy.
“Đông Ly Ưng, bảo bọn họ ngoan ngoãn tập hợp, ai dám cãi lời quân lệnh thì cứ giết…” Giang Siêu lạnh lùng nói.
Đông Ly Ưng đang đợi lệnh nãy giờ lập tức gọi đám quân Con Cháu phía sau mình đi lên đám binh lính đối diện.
Trong chớp mắt, bọn họ đã bao vây đám binh lính kia.
Bởi vì vẫn luôn đề phòng đám binh lính kia phản, cho nên Đông Ly Ưng đã chuẩn bị sẵn hết mọi việc liên quan, hôm nay vừa lúc dùng tới.
Thấy mình bị bao vây, mấy nghìn tên gây chuyện lập tức bị dọa sợ.
Đám bọn họ là thật sự muốn quy thuận triều đình.
Những người không tới đây là không thích thú gì với chuyện quy thuận triều đình.
Nguyên nhân chủ yếu là bọn họ đã quen với cuộc sống ở thôn Kháo Sơn, và các lớp giáo dục †ư tưởng cũng có được kết quả khá tốt.