Mục lục
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Siêu lạnh nhạt nhìn tiểu đạo sĩ. Người thời cổ đại rất coi trọng danh phận thầy trò với quan niệm tôn sư như cha.

Nếu muốn làm đối phương trung thành với mình thì cần phải có danh phận thầy trò.

Nghe vậy, tiểu đạo sĩ hơi do dự rồi dập đầu với Giang Siêu: “Thưa sư phụ, xỉn sư phụ nhận một bái của đồ nhỉ Vân Chân Tử”

Giang Siêu mỉm cười nhìn về phía đối phương. Hắn đứng dậy đỡ Vân Chân lên.

“Đã là đệ tử của bản quan, vậy bản quan lại đặt một cái tên cho ngươi đi. Ngươi theo bản quan họ Giang, tên thì dùng chữ Vân, sau này ngươi tên là Giang Vân.”

“Cảm ơn sư phụ ban tên… Ta..” Giọng nói tiểu đạo sĩ hơi nghẹn ngào, nước mắt không kiềm được chảy ròng.

Hắn vốn không thân không thích, sống ở đạo quan từ nhỏ, nhận đủ mọi ấm lạnh nhân gian. Từ sau khi sư phụ chết, hắn gần như lúc nào cũng bị đói.

Hắn khó lắm mới kiếm được một nơi ở thì lại suýt nữa rước họa sát thân. Hắn cứ cho rằng mình chết chắc rồi.

Không ngờ ân nhân trước mắt không chỉ cứu hắn mà còn nhận nuôi hắn. Giang Vân thầm thề tương lai nhất định sẽ báo đáp Giang Siêu.

Sau khi nhận Giang Vân, Giang Siêu thường dẫn hắn theo, còn đưa quyển hóa học sơ cấp do mình viết cho hắn.

Sau này, chỉ cần Giang Vân dốc lòng nghiên cứu thì thành tựu chắc chắn sẽ không thấp.

Giang Siêu vốn định đưa quyển vật lý sơ cấp do mình viết cho Giang Vân. Nhưng mà hắn tạm thời vẫn đề phòng một chút.

Rốt cuộc còn cần phải quan sát tính tình của Giang Vân. Nếu tính tình kém mà dạy dỗ quá nhiều thì không phải là một chuyện tốt.

Trong phủ huyện lệnh, hai tên mập mạp huyện lệnh và huyện thừa tụ tập lại với nhau, bên cạnh còn có tư thương và tư hộ.

Hai vị kia một người phụ trách kho thuế ruộng, một người phụ trách hộ tịch.

Trong cả huyện nha, ngoại trừ Lưu chủ bạc và bộ đầu Thiết Ưng không tham gia chuyện đối phó Giang Siêu, thì những tên quan viên còn lại đều tụ tập đến đây.

“Ngươi nói hôm nay Hoàng tư pháp ở chỗ Giang Siêu mâỳ canh giờ, còn thẩm vấn vài tên phạm nhân nữa hả?” Huyện lệnh hỏi tư thương với ánh mắt khác thường.

“Vâng thưa đại nhân, dường như Hoàng Thân Lang bị ăn mệt chỗ thằng nhãi kia. Có điều lạ ở chỗ thằng nhãi kia chỉ bỏ tù hung thủ chính và hai gã bộ khoái muốn diệt khẩu chứ không động đến Hoàng Thân Lang.” Tư thương Trình Đạt hỏi với vẻ khó hiểu.

“Có gì khó hiểu đâu. Cho dù Giang Siêu hắn là huyện úy của một huyện, nhưng mà muốn động đến tư pháp của một huyện, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Hơn nữa, ta thấy là hắn đang muốn kết bè với chúng ta đây.” Tư hộ Lục Nhân đầy vẻ khỉnh thường nói.

Hắn ta đoán là Giang Siêu không dám động đến bọn hắn. Tuy rằng đã kết án, nhưng cũng bán một mối ơn huệ cho Hoàng Thân Lang.

Rõ ràng là Giang Siêu không dám chống đốỉ mọì người trong huyện nha.

“Kết bè đấy hả? So với Trấn Quốc công, hắn chỉ là một Tĩnh Biên hầu nho nhỏ, còn không được hoàng thượng coi trọng, hắn muốn kết bè với chúng ta thì sao chứ? Chẳng lẽ chúng

ta không biết nên lựa chọn như thế nào?” Huyện thừa Hồ Tông vẻ mặt chế giễu nói.

“Hồ đại nhân nói đúng lắm. Các vị, tuy rằng sau lưng thằng nhãỉ kia là Tống Ninh Tuyết, nhưng mà Tống Ninh Tuyết cũng chỉ là hoàng tộc xuống dốc, có thể mang đến chỗ tốt gì cho chúng ta chứ? Các vị chỉ cần nịnh bợ được Trấn Quốc công là muốn tiền đồ gì cũng có!” Huyện lệnh Vương Đăng cười nói.

Mấy người này mới hôm qua còn uống rượu xưng huynh gọi đệ với Giang Siêu, bây giờ lại tụ tập bên nhau nghĩ cách hãm hại Giang Siêu.

‘Vương đại nhân, kế tiếp chúng ta nên làm gì? Tên ngu xuẩn Hoàng Thân Lang kia ngoi đầu lên cho Giang Siêu bắt được cái đuôi, làm hạỉ bây giờ chúng ta muốn tìm được cơ hội tính kế cũng khó. Thằng nhãỉ kia láu cá lắm!”

Huyện thừa Hồ Tông nhìn huyện lệnh Vương Đăng với ánh mắt dò hỏi. Hai người còn lại cũng vội nhìn về phía Vương Đăng.

Bọn họ đúng là đoàn kết. Rốt cuộc chuyện của Hoàng Thân Lang làm cho bọn họ biết chỉ dựa vào một người trong số bọn họ là không thể đối phó được với Giang Siêu. Bọn họ chỉ có thể hợp tác với nhau mớỉ có khả năng thành

công.

Vê phần Hoàng Thân Lang, bọn họ tạm thời không muốn dẫn theo thằng nhãi được việc thì ít hỏng việc thì nhiều kia.

“Lục Nhân, chuyện làm tộc Dạ Lang vùng Hoàng lĩnh quy thuận Lân nữa kéo dài đã vài năm rồi hả? Vậy báo chuyện này với tân huyện úy đại nhân mới nhậm chức đi. Để hắn đi làm là được.” Huyện lệnh Vương Đăng nhìn tư hộ Lục Nhân với ý cười đầy thâm ý.

Hắn ta vừa dứt lời, đôi mắt những người xung quanh lập tức sáng ngời, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.

Trước đó vàỉ bộ lạc tộc Dạ Lang vùng Hoàng lĩnh đã quy thuận triều đình. Nhưng bởi vì quan lại tham nhũng nên cuối cùng không chịu phục nữa.

Triều đình muốn tiêu diệt bọn nhọ, lại rất khó xuất binh vì tộc Dạ Lang ở sâu trong núi rừng.

Nhưng cứ giữ lại mấy vạn người tộc Dạ Lang thì lại làm triều đình không yên lòng.

Lỡ như ngày nào đó tộc Dạ Lang tạo phản thì đối với triều đình mà nói không phải là chuyện tốt gì cả.

Vậy nên, chuyện làm tộc Dạ Lang quy thuận triều đình một lần nữa vẫn luôn là chuyện mà triều đình muốn làm nhất.

Bởi vì tộc Dạ Lang ở trong phạm vỉ huyện An Ninh, cho nên triều đình giao chuyện quy thuận tộc Dạ Lang lần nữa cho huyện An Ninh.

Có điều vì trước đó bọn họ phải chịu thiệt do quan lại tham nhũng nên tộc Dạ Lang không còn quy phục nữa.

Bọn họ ỷ vào việc ở tại nơi nguy hiểm trong rừng nên vẫn luôn mang thái độ của lệ với triều đình.

Mỗi lần quan viên đi khuyên nhủ quy thuận gần như đều không ai tồn tại trở về.

Ngoài rắn, côn trùng, chuột, kiến tràn lan trong rừng và chướng khí dày đặc, hề xui xẻo là bị trúng độc chết ra, thì chính là phần lớn tộc nhân tộc Dạ Lang đều có thái độ thù hận quan viên triều đình, chỉ cần có quan viên tới là không một aỉ không chết.

Hơn nữa, giữa các tộc đàn bọn họ cũng thường xuyên xảy ra các sự kỉện đánh nhau bằng bỉnh khí, dẫn tới tình huống thương vong rất nghiêm trọng.

Nếu không may đụng phải một cuộc chiến

thì rất có khả năng sẽ bị cuốn vào, cuối cùng chỉ có một con đường chết.

Đi tộc Dạ Lang là một việc nguy hiểm. Từ khi huyện úy trước chết rồi, huyện lệnh đã lợi dụng các mối quan hệ của mình để kéo dài chuyện này.

Hiện giờ, Giang Siêu trở thành huyện úy, huyện lệnh Vương Đăng lại nhớ tới chuyện này, và chuyện này chính là cơ hội tốt nhất để giết chết Giang Siêu.

Vị huyện úy trước đây của huyện An Ninh chính là chết trên đường đi tới tộc Dạ Lang.

Bởi vì chuyện của tộc Dạ Lang, gần như không có ai dám nhậm chức huyện úy huyện An Nính.

“Đại nhân, vậy ta sẽ đi báo cáo chuyện này với Giang đại nhân, chuyện này đã kéo lâu rồi, nếu châu phủ truy cứu chuyện này thì chúng ta đều sẽ gách không nổi trách nhiệm. Nhất là huyện úy đại nhân, hắn phải chịu trách nhiệm chủ yếu.”

Tư hộ Lục Nhân tràn đầy vui sướng gật đầu, giọng điệu có chút chói tai, vẻ mặt khiến người ta cảm thấy hắn ta rất thiếu đánh.

Những người khác nhìn nhau, mặt mày dều

là ý cười.

Là huyện úy của một huyện, hắn vốn nên phụ trách chuyện này. Cho nên, chuyện này hắn muốn đi thì đi, không muốn đi cũng phải đi.

Hôm sau, tư hộ đi tìm Giang Siêu, báo cáo về chuyện tộc Dạ Lang, sau đó đưa ra lệnh thúc qiục của châu phủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK