Tuy rằng hẳn kéo Hoàng Bá Long dẫn đám người kia đi rồi, nhưng mà ai biết có còn người nào đi bắt Mộ Dung Minh Hiên hay không.
Lúc này, trong sân phía dưới ầm ï lên, mười mấy người đuổi theo Giang Siêu hoảng loạn tìm kiếm khäp nơi. Không. thấy Hoàng Bá Long đâu cả, bọn họ không sốt ruột mới là lạ.
Ngoài nhà lầu ở mặt tiền, Minh Nguyệt Lâu còn có nhà lầu nội viện ngoại viện, không hổ là thanh lâu số một phủ Ninh Châu.
Giang Siêu nhìn từ trên cao xuống, xung quanh có hơn ba mươi gã đàn ông vạm vỡ đang tìm Hoàng Bá Long.
May là vì hành động của Giang Siêu gây ra một trận hỗn loạn nhỏ, nên đám nhị đại tham gia đánh cuộc đều nhân lúc hỗn loạn chạy ra ngoài.
Giang Siêu thấy được Mộ Dung Minh Hiên và hai tên huynh đệ của hẳn ta. Về phần Lục Minh và Trình Hâm, chắc là không còn mặt mũi chơi với Mộ Dung Minh Hiên nữa.
'Thấy Mộ Dung Minh Hiên đã an toàn ra khỏi Minh Nguyệt Lâu, Giang Siêu quay người định tìm đường ra khỏi Minh Nguyệt Lâu.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.
Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
Có điều, Minh Nguyệt Lâu đứng riêng giữa khu phố, xung quanh không có nóc nhà để nhảy qua, mà đám đàn ông vạm vỡ kia đã phân người ra canh giữ bốn góc.
Có chút khó khăn nếu muốn ra khỏi Minh Nguyệt Lâu mà không bị phát hiện.
Giang Siêu chợt nhìn về phía bên phải, nơi đó có một căn phòng gần con sông trong thành, tới đó là có thể tìm cơ hội nhảy qua bờ sông bên kia.
Hắn nhảy bật vài cái là tới căn phòng kia.
Ngay lúc hắn định tìm một góc độ tốt để nhảy qua bờ sông bên kia mà không bị người phía dưới phát hiện, thì ở chỗ nóc nhà, Hoàng Bá Long đã tỉnh lại.
Gã ngồi dậy, lắc lắc đầu, dường như còn chưa tỉnh táo.
Thấy vậy, Giang Siêu không kịp nghĩ nhiều, vội vàng nhảy xuống chỗ cửa sổ đang mở ra.
Hắn tuyệt đối không thể để Hoàng Bá Long phát hiện ra dấu vết của mình. Một khi Hoàng Bá Long hét lên, dẫn tới nhiều người bao vây hắn, thì hẳn sẽ để lộ thực lực của mình.
Trước khi biết rõ Hoàng Bá Long muốn làm gì thì che giấu thực lực mới là thủ đoạn tự bảo vệ mình tốt nhất.
Hản vừa nhảy vào phòng liền ngửi được một mùi hương dịu nhẹ. Đó là mùi hương của hoa mai, hoa mai không sợ giá lạnh, đứng ngạo nghễ trong tuyết.
Hản hơi thay đổi vẻ mặt. Đây là mùi hương tỏa ra từ nước hoa. Trong vài loại nước hoa do hắn làm ra, vừa lúc có mùi hương hoa mai.
Hắn nhớ rõ hiện nay một lọ nước hoa có giá ba mươi lượng, mà đây chỉ mới là giá bán sỉ. Ở tại phủ Ninh Châu, một lọ nước hoa có giá thấp nhất là năm mươi lượng, thậm chí một trăm lượng.
Người có thể mua nổi nước hoa tuyệt đối không phải là người bình thường. Cho dù là tại thanh lâu, người có thể mua nổi nước hoa ít nhất cũng phải ở cấp bậc hoa khôi.
Xem ra là hắn đã vô tình chạy vào phòng của một hoa khôi nào đó rồi.
Lúc này, trên nóc nhà truyền đến tiếng hét sợ hãi của Hoàng Bá Long.
“Có ai không… mau đỡ bốn thiếu xuống… đám rác rưởi các ngươi, có nghe không hả… mau đi…” Hoàng Bá Long đã tỉnh táo chắc là rất sợ hãi.
Nóc nhà Minh Nguyệt Lâu có độ cao ba bốn tầng lầu, lỡ như ngã xuống dưới thì có thể sẽ chết. Với dáng vẻ ăn chơi trác táng như Hoàng Bá Long, không bị dọa ra nước tiểu mới là lạ.
“Thiếu gia, ngươi đừng sốt ruột, bọn ta tới cứu ngươi ngay đây…" Có người đứng dưới hô lên.
“Câm miệng! Câm miệng cho bổn thiếu!” Hoàng Bá Long thẹn quá hóa giận quát. Cái dáng vẻ hiện giờ của gã chắc là bị người ta coi như con khỉ. Gã có chút phát điên lên.
Trên mặt Giang Siêu hiện lên vẻ nghiền ngẫm. Hắn đi tới cửa sổ bên kia, định mở cửa sổ ra nhìn xem.
Phía sau chợt truyền đến tiếng mở cửa, Giang Siêu không kịp nghĩ nhiều, dời tầm mắt sang bên phải, lập tức bay nhanh qua trốn đi.
Ở đó vừa lúc có một tấm bình phong, Giang Siêu đi vào mới thấy có một thùng tắm lớn, trong thùng tắm là nước ấm đang bốc hơi và một ít cánh hoa trôi bồng bềnh trên mặt nước.
“Tiểu thư, chắc là tối nay không thể tổ chức buổi đàn hát được rồi. Không biết là ai ném Hoàng Bá Long nhà trấn phủ sử lên nóc nhà, hiện giờ tư binh nhà trấn phủ sử đã lục tung Minh Nguyệt Lâu lên rồi, khách nhân đều bị đuổi đi hết.”
Một giọng nói non nớt mang chút trong trẻo vang lên ngoài cửa.
“Hừ… cái đám tầm thường tại châu phủ này cũng xứng được tham gia buổi đàn hát sao… Không tổ chức cũng tốt, ta có thể nghỉ ngơi cho khỏe, không cần đi tiếp đám tầm thường lại giả đứng đắn kia. Chỉ tiếc là người ấy không tới đây.”