Mục lục
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Với tính cách của Trịnh Thế Kinh, chäc chản hẳn ta sẽ không nhịn nổi cơn tức này, nhất định sẽ dẫn quan quân Châu phủ đến, mà kết quả khi làm vậy chính là trực tiếp tạo cớ cho Mộ Dung Cung bắt hẳn ta.

Chỉ là, hản ta không ngờ được, Mộ Dung Cung vốn dĩ nên nịnh bợ phụ thân hắn ta, sao lại trở nên cứng cỏi như vậy. Đây là chuẩn bị đối đầu với Trịnh gia hẳn ta hay sao?

“Mộ Dung Cung, ông dám động đến ta! Ông không sợ phụ thân ta đến tìm ngươi sao?” Trịnh Thế Kinh định thần lại, lập tức đe dọa Mộ Dung Cung.

“Trịnh Thế Kinh, xem ra đến giờ ngươi vẫn không biết hối cải, lại dám uy hiếp mệnh quan triều định, người đâu, bắt hẳn lại cho ta…” Mộ Dung Cung lạnh lùng quát lên.

Ông ta vừa dứt lời, người đàn ông trung niên bên cạnh ông ta bỗng chốc bay về phía Trịnh Thế Kinh, không đợi hắn †a ra tay, đã nâng một chân đá hăn ta xuống lưng ngựa.

Quan quân xung quanh lập tức vây lại, chớp mắt đã trói chặt Trịnh Thế Kinh.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn mọi thứ, ánh mắt đầy vẻ khó tin. Trịnh Thế Kinh vừa nãy còn kiêu căng ngạo mạn không ai bằng, thế mà đã bị bắt rồi.

Mấy quan quân đến cùng với hắn ta, không một ai thoát, đúng như lời Giang Siêu, người xui xẻo là Trịnh Thế Kinh, quả nhiên hắn ta đã bị bắt.

Mộ Dung Cung cho người đưa Trịnh Thế Kinh và mấy quan quân kia áp giải đi. Ông ta đi đến trước mặt Giang Siêu, vỗ nhẹ vai hẳn, vừa tán tưởng vừa vui vẻ nói:

“Hiền chất, ngươi đúng là không khiến bá phụ thất vọng, còn chưa nhậm chức đã tặng bá phụ món quà lớn như vậy. Ha ha…”

Từ lúc Mộ Dung Cung nói muốn nhờ Giang Siêu giúp ông †a thoát khỏi khốn cảnh, hẳn đã nghĩ đến kế hoạch đại khái. Hôm nay đúng lúc Trịnh Thế Kinh lại tự dâng đến cửa, vậy thì hẳn sẽ không khách khí khiến tiểu tử này cần câu.

Quan quân Châu phủ đang chia thành ba phe, một phe là người do Trịnh An cài vào, một phe khác thì là Hoàng Thành, cuối cùng chính là Mộ Dung Cung. Muốn thoát khỏi thế cục hỗn loạn này, cách tốt nhất chính là nghĩ cách khống chế được quân Châu phủ.

Ngay cả Hoàng Thành muốn dùng Mộ Dung Minh Hiên để uy hiếp Mộ Dung Cung cũng giống vậy, là để nằm giữ quân Châu phủ.

Dù Hoàng Thành là Trấn Phủ Sứ Châu phủ, cũng xem như là quan chỉ huy cao nhất rồi, nhưng muốn điều động được. quân Châu phủ, không có ấn quan hổ phù của Mộ Dung Cung thì căn bản không điều động được.

Thế nhưng nói cũng phải nói lại, Mộ Dung Cung muốn điều động quân Châu phủ thì cũng cần có một nửa hổ phù của Hoàng Thành.

Giống như Trịnh Thế Kinh, tự mình điều động quân Châu phủ, cả Mộ Dung Cung và Hoàng Thành cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt.

Chẳng qua bây giờ đang thời kỳ nhạy cảm, Hoàng Thành và Mộ Dung Cung đang nghĩ cách, muốn đuổi sạch phe phái của Trịnh Thế Kinh ra khỏi quân Châu phủ.

Đáng tiếc vẫn không tìm được cơ hội, Giang Siêu trực tiếp. đưa cho Mộ Dung Cung một cơ hội.

Hắn kiếm chuyện với Trịnh Thế Kinh, không phải chỉ vì hắn ta ức hiếp Tống Ninh Tuyết, mà là vì hẳn muốn khiến hắn †a tự mình phạm tội.

Chỉ cần khiến việc này của Trịnh Thế Kinh càng ồn ào thì bày bố kế hoạch nhổ Trịnh An ra khỏi quân cũng không khó.

Giang Siêu để Mộ Dung Minh Hiên đi báo tin với phụ thân hắn ta, là muốn tặng cơ hội cho Mộ Dung Cung.

“Bá phụ, tốc chiến tốc thắng, nếu để Hoàng Thành phản ứng kịp, e răng đổ mất chén canh.” Giang Siêu cười nói với Mộ Dung Cung.

Tuy Mộ Dung Cung muốn điều binh phải cần binh phù, nhưng điều binh ở cấp nghìn người, ông ta là trưởng quan cao nhất của một châu thì vẫn có quyền lợi này.

Ông ta điều động binh sĩ Đông doanh dưới trướng, nhưng không để Hoàng Thành biết, nếu để Hoàng Thành phản ứng lại kịp, chäc chản sẽ nhân cơ hội chia phần cho Tây doanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK