Mục lục
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng có một điều có thể khẳng định, đó là quân Khiết Đan chỉ biết chủ soái của bọn họ đã chết.

Ở dưới tình huống hỗn loạn như này, thì phải xem xem quân Khiết Đan sẽ lựa chọn làm gì.

Rốt cuộc là bọn họ muốn quay người bỏ chạy, hay là dưới cơn phẫn nộ, xông đến Đông Hình Quan báo thù cho chủ soái của bọn họ.

Ba nghìn quân Con Cháu mặc quân phục Khiết Đan nhân lúc quân Khiết Đan đang hỗn loạn hô loạn khắp nơi, làm cho. quân doanh của quân Khiết Đan càng loạn thêm.

Nhưng mà, phần lớn quân Khiết Đan ở đây đã phản ứng lại, mấy vị tướng lĩnh Khiết Đan trong đó không có thời gian đi xác thực xem tin chủ soái đã chết đang lưu truyền trên chiến trường rốt cuộc là thật hay giả.

Bọn họ phẫn nộ triệu tập quân Khiết Đan dưới trướng mình rồi xông thẳng về phía Đông Hình Quan.

Quân Con Cháu đang trà trộn trong đám người lập tức hô to câu báo thù cho chủ soái.

Trong chớp mắt đã làm dấy lên máu nóng của toàn bộ quân Khiết Đan.

Nhất thời, đám quân Khiết Đan đang rối loạn kia cũng xông về phía Đông Hình Quan.

Bọn họ cũng mặc kệ việc có công được Đông Hình Quan không, đi như này chỉ vì máu nóng trong lồng ngực, bọn họ phải báo thù cho chủ soái nhà mình.

Đội quân đánh vào Đông Hình Quan từ vài ngàn lên đến mấy vạn.

Sau đó, cơ hồ toàn bộ quân Khiết Đan đều được điều động.

Bọn họ không hề phát hiện rằng, lúc này đạn pháo đã ngừng trút xuống rồi.

Doanh trướng của quân Khiết Đan chỉ còn lại một mảnh đất bừa bộn. Hầu như toàn bộ quân Khiết Đan đều xông về phía Đông Hình Quan.

Đúng lúc này, trong doanh trướng của chủ soái, một thân hình loạng choạng bò dậy từ chiếc sập trong lều trướng.

Nhìn thấy trận địa bên mình chẳng còn được mấy người, hắn ta tràn đầy hoảng hốt.

Lúc này, bên cạnh có người nhận ra Gia Luật Quang Minh đi ra từ trong lều, liền vội vàng chạy tới.

"Đại soái, người không sao là tốt rồi, người không sao là tốt rồi!"

Vị này là đội trưởng đội cận vệ của Gia Luật Quang Minh. Hắn ta đang sốt ruột tìm Gia Luật Quang Minh.

Lầu của chủ soái quá to, sau đó lại sụp nữa, mất một lúc rồi mà bọn họ vẫn chưa tìm được Gia Luật Quang Minh ở trong đó.

Nhóm cận vệ còn tưởng Gia Luật Quang Minh đã bị giống như người khác nói, là đã qua đời rồi ấy.

Cho nên, bọn họ cũng không còn tâm trạng nào đi quản đám tướng lĩnh nổi điên kia.

Bọn họ chỉ muốn tìm được thi thể của Gia Luật Quang Minh, hoặc là lôi Gia Luật Quang Minh khả năng chưa chết ra.

May mắn, tuy bọn họ chưa lôi Gia Luật Quang Minh từ trong đống này ra, nhưng Gia Luật Quang Minh đã tự đi ra rồi.

Lúc này Gia Luật Quang Minh cũng tỉnh táo lại, hắn ta nhìn thấy cả khu doanh trại lộn xộn bừa bộn, ánh mắt cũng dại ra, hẳn ta nhìn sang đội trưởng đội cận vệ của mình rồi nói:

"Binh của bản soái đâu!"

Nghe hẳn ta hỏi câu này, đội trưởng đội cận vệ cũng giật mình, đúng thế, con mẹ nó, phần lớn quân đi đâu hết rồi!

Lúc này, hắn ta mới nhớ ra, hình như phần lớn quân đều như phát điên xông về phía Đông Hình Quan rồi.

Có một số tướng lĩnh dù biết có khi chuyện này có vấn đề, muốn ngăn lại nhưng cũng không ngăn được, vả lại, trong tình huống hỗn loạn như thế thì ai mà ngăn được!

Cộng thêm lúc đó lại có người kích động, nên căn bản là không thể ngăn cản được.

Những tướng lĩnh cảm thấy chuyện này có vấn đề thì cũng chỉ đành cần răng đi theo đi thôi.

Bọn họ nghĩ chắc phải để các binh sĩ chịu chút thiệt thòi ở dưới tường thành, đến lúc đó bọn họ mới tỉnh táo lại được.

Còn Gia Luật Quang Minh thì cũng đã phản ứng lại, đưa mắt nhìn những binh sĩ sắp xông đến trước Đông Hình Quan, hắn ta tức đến nỗi sắp thổ huyết rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK