Ông ta tin chắc rằng Trịnh An tuyệt đối sẽ không dừng tay, rốt cuộc thì đối phương đã chuẩn bị nhiều năm như vậy rồi, sao có thể bởi vì bên phía mình có biến hóa mà bỏ dở kế hoạch được.
Thậm chí, Trịnh An đã quyết định phát động trận chiến trước.
Ông ta nên chuẩn bị thật tốt để bảo vệ toàn bộ Châu phủ, không cho Trịnh An đoạt được Châu phủ.
Rốt cuộc thì Châu phủ cũng chính là nơi đặt kho lúa, một khi đoạt được Châu phủ, Trịnh An sẽ không cần phải sầu não vì lương thảo nữa.
Thậm chí rất có khả năng sẽ thật sự làm phản thành công.
Bên kia, Giang Siêu cũng vẽ một bức họa cho Tống Chân, nhưng mà, nhưng so với bức tranh dùng tên Tống Yên vẽ cho Tống Yên thì rõ ràng có thiếu một ít hương vị.
Có điều, bức họa này vẽ đẹp đến mức dường như Tống Chân được in vào tranh luôn vậy, thần thái phong thần tuấn dật ấy làm Tống Chân yêu thích không buông tay.
“Giang huynh! Không hổ là họa thánh chuyển thế mà, bây giờ mới xem như đại gia chân chính chứ.”
Tống Chân không ngừng khen ngợi Giang Siêu, đó là lời ca ngợi từ tận đáy lòng.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà.
Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
Tống Yên ở một bên đỡ bức tranh của mình, trong mắt lộ ra một cỗ thần sắc vừa phức tạp vừa kinh hỉ, ánh mắt nhìn về phía Giang Siêu cũng trở nên càng thêm mềm mại.
Dùng tên vẽ ra tranh, đối với nữ sinh mà nói thì lực sát thương là lớn nhất. Không hiểu sao sẽ làm cho các nàng cảm nhận được tâm ý của người vẽ tranh đối với mình.
“Tống huynh khách khí rồi, nếu thật sự muốn nói đại gia thì Tống huynh mới được xem như đại gia. Văn võ song toàn, chỉ sợ thời nay cũng là không có được mấy người.”
Giang Siêu nghe vậy thì khoát tay, giả dối khen tặng Tống Chân vài câu.
Dù sao lời hay cũng không mất tiền mua, nói một chút cũng không sao.
Tống Chân nghe lời hắn nói, trên mặt bất giác lộ ra một cỗ đắc ý.
Ngay vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên có người vội vã vọt đi lên.
Hắn xông vào phòng, nhìn Tống Chân đang hứng thú, vừa định nói chuyện thì trong nháy mắt, Tống Chân đã dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía hắn.
Người này không tự chủ được sợ tới mức lui về phía sau, trong lúc nhất thời lại không dám lại mở miệng.
Hộ vệ trung niên bên cạnh lạnh lùng đi tới.
Người này vội vàng nói vài câu bên tai hộ vệ trung niên. Hộ vệ nghe vậy thì sắc mặt biến đổi, vội vàng bước nhanh đến trước mặt Tống Chân, tiến đến bên tai Tống Chân nhỏ giọng nói.
Tuy rằng gã ta nói với âm lượng rất nhỏ, nhưng Giang Siêu vẫn có thể nghe được lời gã nói.
“Thế tử, Bắc doanh đã xảy ra chuyện, Hoàng Thành bị Mộ Dung Cung chém chết, quyền khống chế của Bắc doanh đã rơi vào tay Mộ Dung Cung rồi.”
Ánh mắt Giang Siêu lộ vẻ khác thường, hắn không thể ngờ được, vậy mà Mộ Dung Cung lại quả quyết như vậy, trực tiếp giết chết Hoàng Thành.
Nhưng nếu muốn sau này khống chế Bắc doanh mà không có nỗi lo gì, thì giết Hoàng Thành mới là cách đơn giản nhất.
Nếu không, muốn hoàn toàn khống chế Bắc doanh, sợ là sẽ không dễ dàng thế đâu.
Tống Chân nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt hắn ta trở nên cực kỳ khó coi, đứng bật dậy. Trong mắt nổi lên sát ý.
Có lẽ là cảm giác được mình đã thất thố, Tống Chân vội vàng nhìn về phía Giang Siêu, vào lúc này ánh mắt cũng lay động một trận.
Hắn ta vẫn luôn cảm thấy Giang Siêu ở cạnh mình, trong đó cứ có cảm giác khác thường không nói nên lời. Hắn ta có thể cảm nhận được Giang Siêu không chuyên tâm.
Hơn nữa, việc Giang Siêu ở cạnh mình dường như là ý của Mộ Dung Cung, nói cách khác, có thể bản thân mình đã bị Giang Siêu và Mộ Dung Cung tính kế.
Nhưng cho dù là biết có khả năng mình bị tính kế thì Tống Chân vẫn không muốn trở mặt ngay bây giờ, hắn ta vẫn nghĩ nếu mình mượn sức Giang Siêu thì hẳn là vẫn còn cơ hội.
Có điều cũng không phải là vào thời điểm này, Châu phủ bên này xảy ra chuyện, hắn ta nhất định phải mau chóng trở về báo cáo cho phụ thân biết.
Mặt khác, hắn ta cũng sợ Mộ Dung Cung điên lên, đến hắn ta cũng bắt, thậm chí là ngay cả hắn cũng giết.
“Giang huynh! Trong phủ có chút chuyện, nên ta không bồi ngươi nữa, lần sau chúng ta lại hẹn… Ta xin cáo từ trước!”
Tống Chân ôm quyền với Giang Siêu.
Đồng thời, hắn ta cũng kéo muội muội của mình đang còn thưởng thức bức họa của mình ở một bên, xoay người đi ra ngoài.
“ẤY… Từ từ… Muội còn chưa nói tạm biệt với Giang Siêu đâu… Huynh đừng kéo muội…”
Tống Yên phục hồi lại tinh thần, vội vàng bất mãn lên tiếng.
Nàng giãy giụa muốn tránh thoát ra khỏi tay ca ca, nhưng Tống Chân năm thật sự rất nhanh, không hề cho nàng cơ hội ấy.
Nàng cứ như vậy mà không cam lòng bị lôi đi. Vừa đi nàng không quên vừa quay đầu lại hô lên với Giang Siêu: “Giang Siêu, lần sau lại vẽ cho ta một bức nữ trang đồ, lần này không tính nha!”