Mục lục
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù là đồ ngốc cũng biết trong cốc xúc xắc có bao nhiêu điểm.

Tống Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình không biết hắn muốn làm gì.

Ngay cả đám người Mộ Dung Minh Hiên cũng cảm thấy là Giang Siêu cố ý nhường cho bọn họ. Nếu bọn họ đoán đúng ở ván thứ hai, thì chỉ còn một ván cuối cùng để quyết định thẳng thua.

Nếu ván cuối cùng Giang Siêu không đoán đúng thì hắn sẽ thua.

Tuy rằng, có vẻ như là Giang Siêu có thể nghe được điểm xúc xắc, nhưng chắc gì lần nào cũng có thể nghe đúng, thế nào cũng sẽ có lúc đoán sai thôi.

“Hai ba năm, mười điểm” Tên thanh niên không hề do dự, mở miệng là nói ra, thậm chí còn sốt ruột mà đi mở cốc xúc xắc.

Có điều, khoảnh khắc cốc xúc xắc được mở ra, mọi người đều cực kì ngạc nhiên.

Một bốn sáu, mười một điểm.

Hóa ra hai ba năm ban đầu, không hiểu sao lại biến thành một bốn sáu.

Trước cửa nội viện, trên mặt Tống Ninh Tuyết lộ ra ý cười. Quả nhiên, Giang Siêu chưa từng làm nàng thất vọng. Nàng mơ hồ đoán được là Giang Siêu dùng ám kình để di chuyển xúc xắc.

Còn Mộ Dung Chỉ Tình thì nhìn về phía Giang Siêu với ánh mắt là lạ, đôi mày cũng hơi nhíu lại.

“Ninh Tuyết muội muội, vị tiên sinh do muội mời đến từng làm gì vậy? Tiên sinh dạy học? Hay là danh nhân gì đó?” Nàng †a quay đầu, bình tĩnh hỏi Tống Ninh Tuyết.

Nghe vậy, trái tim Tống Ninh Tuyết đập thình thịch lên. Chắc là vì Giang Siêu biểu hiện quá lóa mắt, nên khiến Mộ Dung Chỉ Tình nghi ngờ Giang Siêu xuất thân phố phường, chỉ biết đánh cuộc.

Đệ đệ nàng ta vốn không giỏi học hành, nếu còn đi mời một vị lão sư xuất thân côn đồ chợ búa thì đệ đệ nàng ta sẽ càng thêm vô dụng.

“Giang tiên sinh là cử nhân, vì không muốn làm quan nên vẫn luôn ở ẩn tại nhà buôn bán văn phòng tứ bảo. Muội vô tình thấy được văn chương của Giang tiên sinh, mới nhớ đến chuyện dì nhờ muội tìm lão sư. Có điều, biểu tỷ cứ yên tâm đi, văn chương của Giang tiên sinh tuyệt đối xuất sắc.”

Tống Ninh Tuyết vội vàng giải thích. Nếu để biểu tỷ hiểu lầm Giang Siêu, không mời hắn làm lão sư thì kế hoạch của hẳn sẽ thất bại.

Đến lúc ấy, hắn sẽ khó đi vào phủ tri châu lần nữa.

Lại nói đi điều tra vào ban đêm thì cũng có chút phiền phức.

Phủ tri châu vốn có hộ vệ, buổi tối có gác ngầm, xui xẻo là sẽ bị phát hiện ngay.

“Thế hả? Xem ra tỷ phải đi gặp vị tiên sinh kia một lần” Mộ Dung Chỉ Tình mặt mày lạnh lếo, bước chân đi lên phía trước.

Trong đình hóng gió, Giang Siêu nhìn năm người Mộ Dung Minh Hiên, lạnh nhạt nói: “Bây giờ các ngươi phục chưa?”

Hắn vừa dứt lời, Mộ Dung Minh Hiên liền hồi hồn lại, mặt mày lập tức lộ vẻ vui mừng.

Hắn không hề có vẻ buồn bực khi thua, ngược lại còn tràn đầy phấn khích.

“Phục phục, tiên sinh, đệ tử nhận lỗi với ngươi, đệ tử bái ngươi làm thầy…”

Bốn người bên cạnh cũng rất vui mừng, gật đầu xin lỗi liên tục, mặt mày tràn đầy vẻ nhiệt tình.

Mộ Dung Minh Hiên đã khuyu gối định quỳ với Giang Siêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK