Hơi thở phả ra từ hắn vừa lúc thổi lên lỗ tai nàng.
Cô gái đỏ mặt, cơ thể mềm nhũn, nhưng vẫn gật đầu.
Giang Siêu thấy nàng đồng ý, mới từ từ buông tay ra. Hắn sợ nàng đột nhiên hét to lên, nên đã chuẩn bị sẵn sàng để bụm miệng nàng lại bất cứ lúc nào.
Chỉ là, khi hän mới vừa buông tay ra, cô gái đột nhiên mở miệng cắn lên tay hắn. Cơn đau dữ dội khiến Giang Siêu vô thức hít hà một hơi.
Hắn cố nén hét lên, mặt mày bất đắc dĩ nhìn nàng.
Cô gái dường như chưa hả giận, cắn mạnh hơn, chặt hơn nữa. Tay của Giang Siêu bị nàng cần chảy máu luôn.
Thấy Giang Siêu cũng không lên tiếng, cô gái mới ngẩng đầu nhìn về phía Giang Siêu. Nàng mở to mắt trừng Giang Siêu, đôi mắt cong như trăng non, mày liễu, miệng anh đào, mũi quỳnh, mặt trắng như ngọc.
Rất đẹp!
Trong lòng Giang Siêu hiện lên hai chữ trên. Hắn dường như cảm thấy toàn bộ ánh mắt của mình đều bị đối phương thu hút.
Có điều, Giang Siêu chỉ mất tập trung trong giây lát là tỉnh táo lại.
Hắn nhìn cô gái, dùng ánh mắt ra hiệu là tay mình chảy máu rồi.
Thấy vậy, cô gái mới nhả miệng ra, ánh mắt có chứa điều gì đó nhìn sang Giang Siêu.
Nàng vội vàng giấy ra khỏi lòng ngực Giang Siêu. Hản hơi ngại ngùng quay sang chỗ khác.
Cô gái mặc quần áo vào, sau đó nhìn Giang Siêu một cái rồi quay người đi ra ngoài.
Nghe được tiếng động, Giang Siêu vội vàng quay người lại. Lúc này, cô gái quay đầu nhìn Giang Siêu, chỉ chỉ hẳn, rồi chỉ chỉ chỗ hắn đứng, trợn to mắt nhìn chằm chằm hắn, ý bảo hắn đứng yên tại chỗ.
Thấy cô gái không hét gọi người, Giang Siêu đành phải bất đắc dĩ mà lựa chọn tin tưởng nàng.
Cho dù cô gái có gọi người vào thì hắn cùng lắm là để lộ thực lực thôi. Có điều, làm như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp theo của hẳn.
Lúc này, Giang Siêu cảm giác được cô gái đã mở cửa phòng. Hắn nín thở, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Đám người đang tranh chấp ngoài cửa lập tức dừng lại khi thấy nàng mở cửa.
“Các vị, một cô gái yếu đuối như ta không hề phạm pháp, các vị lại cứ muốn điều tra khuê phòng của ta làm gì? Hơn nữa, các vị không phải là quan sai, chỉ là hộ vệ nhà trấn phủ sử thôi, mà dám xông vào khuê phòng con gái. Nếu bổn tiểu thư đi báo nha môn thì chắc là các vị sẽ phiền phức lắm”
Cô gái lạnh nhạt nói, giọng điệu chứa ý lạnh lễo.
Vài người đối diện dường như bị lời nói của nàng làm cho sửng sốt, trong nhất thời không biết nên nói thế nào.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên. “Các ngươi thế mà lại dám xông vào khuê phòng của Nguyệt Nương tiểu thư, đúng là chán sống rồi! Mau cút cho
bổn thiếu, đừng ở đây mất mặt nữa!”
Giang Siêu nghe ra được giọng nói của Hoàng Bá Long. Thằng nhãi này tới rất đúng lúc.
Vài gã hộ vệ nghe vậy thì vội vàng xin lỗi rồi quay người đi. “Nguyệt Nương tiểu thư, đều do tại hạ dạy dỗ không nghiêm khắc mới làm cô sợ hãi… Bá Long nhận lỗi với cô, hay là để tại hạ mời Nguyệt Nương tiểu thư…”
Hoàng Bá Long nói với giọng điệu nịnh nọt. Có còn chưa nói xong đã nghe thấy cô gái lạnh lùng nói: cần mời, bổn tiểu thư tối nay ăn không ngon, không có phúc hưởng thụ, Hoàng công tử về đi”
Dứt lời, không đợi Hoàng Bá Long trả lời, cô gái đã đóng sầm cửa lại.
Ngoài cửa, Hoàng Bá Long rất là ngạc nhiên, sau đó xấu hổ buồn bực mà hừ lạnh.
Giang Siêu nghe thấy gã giận dữ bỏ đi.
Lúc này, cô gái xuất hiện trước mät Giang Siêu. Nàng không có chút sợ hãi, nói đầy thâm ý với Giang Siêu: “Không biết ta nên gọi ngươi là gì đây? Là hái hoa tặc, Giang Tây Tịch, hay là tài tử số một Ninh Châu – Giang Siêu?”