Mục lục
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi suy nghĩ kỹ chưa?”

Hoa Tế Tửu nhíu mày nhìn về phía Giang Siêu.

Hản ta cũng không thể tin được là Giang Siêu lại đồng ý thêm tiền cược.

Tuy rằng hắn ta khá là thưởng thức Giang Siêu.

Nhưng hẳn ta lại không tin Giang Siêu sẽ có phần thằng tại cuộc so tài hôm nay.

Rốt cuộc Giang Siêu phải đối mặt với tám đại tài tử của kinh thành.

Tám đại tài tử ngâm mình trong tám nghệ nhiều năm, gần như là người đứng đầu ở tài nghệ sở trường.

Vậy nên bọn họ mới được phong là tám đại tài tử.

Giang Siêu lại kiêu ngạo mà muốn đi so tài có tiền cược với người ta, thật sự là đặt mình vào nơi nguy hiểm, bởi vì ai biết tiền cược của bọn họ là gì.

Có thể thấy rõ ràng là chuyện này có bóng dáng Trịnh An, thậm chí còn có vị kia đứng sau quạt gió thêm củi.

Trước đó hẳn ta không suy nghĩ gì nhiều mới đồng ý đi làm trọng tài. Nhưng bây giờ hắn ta đã biết mình xem như bị người ta lợi dụng.

Có nhiều người muốn thêm tiền cược, chỉ sợ là khó tránh được chuyện thêm tiền cược.

Hản ta chỉ mong Giang Siêu có thể rút lại lời mình vừa nói.

“Cảm ơn Hoa Tế Tửu nhắc nhở. Chỉ là Giang Siêu ta làm việc chưa từng suy nghĩ kỹ lại… Bọn họ muốn chơi cái gì cũng được, nhưng mà bọn họ phải chuẩn bị sẵn tâm lý là sẽ bị bắn ngược lại.”

Giang Siêu cười nói với Hoa Tế Tửu.

Nói đến câu cuối, hẳn nhấn mạnh giọng điệu thêm vài phần, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn về phía tám đại tài tử đối diện.

Giọng điệu hản lộ ra khí thế bá đạo, khiến tám đại tài tử có chút rùng mình.

Ngay cả Tô Yên Nhiên cũng cảm nhận được uy thế đáng sợ trên người Giang Siêu ngay tại khoảnh khắc lúc nãy.

Một loại khí thế sừng sững như núi cao làm nàng ta cảm thấy mình rất nhỏ bé.

Loại cảm giác này khiến Tô Yên Nhiên hơi rung động.

“Được rồi, ngươi đã nói vậy rồi thì bổn tế tửu cũng không tiện nói gì nữa.

Bây giờ bät đầu so tài, ván thứ nhất, so đàn!”

Dứt lời, Hoa Tế Tửu nhìn về phía người đòi thêm tiền cược đầu tiên – đệ nhất tài tử Lưu Anh.

Trong tám nghệ cầm kỳ thư hoa thi từ ca phú, cầm xếp hạng đầu tiên.

Lưu Anh là tài tử đại biểu cho cầm. Hắn ta nổi tiếng kinh thành với kỹ năng đàn cao siêu, hiện giờ đang là đệ nhất nhạc sư trong cung, kỹ năng đàn đã xuất sắc tới mức khiến người †a nghe mê mẩn.

Kỹ năng đàn không chỉ là nói về đàn mà còn nói về các loại nhạc cũ khác, kỹ năng đàn chỉ là một cách gọi mà thôi.

Đối với Lưu Anh mà nói, dù là đàn hay là nhạc cụ khác thì đều rất dễ với hắn ta, hắn ta gần như chỉ cần chạm vào là biết.

Ván thứ nhất bät đầu. Lưu Anh đi lên đài, chỗ đứng của hắn có thứ gì đó bị tấm vải trắng bao phủ. Mọi người không biết đồ vật bên trong là gì.

Trên mặt Lưu Anh hiện lên vẻ đắc ý.

Hắn ta nhìn về phía Giang Siêu, khinh thường cười nói: “Giang tài tử, tiền cược trong ván này là người thua phải quỳ ba cái dập đầu chín cái với người thẳng và tự phế đôi tay, kể từ đây không được tiếp xúc với nhạc cụ.

Nếu người dám chơi thì bây giờ chúng ta bắt đầu.

Còn nếu ngươi không dám chơi thì có thể nhận thua.

Ta cũng không làm khó ngươi, ngươi chỉ cần dập đầu ba cái với ta là được.”

Nói đến lời cuối cùng, ánh mắt hắn ta trở nên lạnh như băng.

Lời nói của hắn ta lập tức khiến mọi người ngạc nhiên.

Mọi người không ngờ rằng tiền cược lại tàn nhẫn như thế, có thể nói là ác ý lộ rõ.

Đối với Giang Siêu mà nói, không tiếp xúc nhạc cụ cũng không sao, nhưng nếu tự phế đôi tay thì là nghiêm trọng lắm, bởi vì sẽ trở thành kẻ tàn phế.

Rốt cuộc thì Giang Siêu là võ giả, trở thành kẻ tàn phế tương đương với sắp chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK