Đồng thời, hắn bảo các chiến sĩ quân Con Cháu nấp ở mọi nơi trong rừng.
Tất cả mọi người đều trốn đi.
A Sinh không biết nguyên nhân, nhưng cậu vẫn dẫn các chiến sĩ của quân Con Cháu ẩn náu khắp nơi trong rừng.
Tín hiệu vừa băn ban nãy có thể sẽ thu hút sự chú ý của quân đội dân tộc thiểu số trên bình nguyên, chắc chắn bọn họ sẽ phái người tới trinh sát. Hiện giờ không phải lúc để mọi người nổi giận.
Khoảng mấy tiếng sau, quả nhiên có trinh sát của quân dân tộc thiểu số tới điều tra.
Nhưng quân Con Cháu đã trốn đi hết rồi.
Dưới tình huống Giang Siêu từng dạy về thủ đoạn ẩn nấp, đương nhiên là những lính trinh sát này không thể tìm ra cái gì rồi, bọn họ nghỉ hoặc nhìn xung quanh.
Cuối cùng, thất vọng rời đi.
Cứ thế, các chiến sĩ quân Con Cháu đã ẩn nấp tới đêm khuya.
Đợi đến khi mọi người đều đã ngủ say, Giang Siêu lại đứng trên một tảng đá to, bình tĩnh nhìn về phía trước.
A Sinh vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh.
Cậu không biết sư phụ mình đang đợi cái gì.
Đến khoảng nửa đêm, Giang Siêu chợt quay đầu nhìn về phía bên phải, nét mặt hiện lên ý cười: "Nếu đã tới rồi thì đi ra đi,
Giang Siêu vừa dứt lời, mượn ánh trăng, A Sinh nhìn thấy một nữ tử che mặt bất ngờ xuất hiện từ phía bên phải.
Sự xuất hiện của nàng ta khiến cho A Sinh cảnh giác.
Nhưng nhìn vẻ mặt của sư phụ mình, A Sinh đã biết người tới là ai rồi.
Cậu thức thời quay người rời đi, đồng thời chỉ huy các chiến sĩ quân Con Cháu đang canh gác xung quanh cũng di chuyển.
"Đồ oan gia này, ngươi vẫn chẳng thú vị gì cả, tỷ đây muốn chơi đánh đố một tí, ngươi cũng không cho tỷ tỷ cơ hội…"
Ánh mắt nữ tử tỏ vẻ oán trách.
Nhưng đáy mắt lại hiện lên nét dịu dàng, còn có một tia mừng rỡ không dễ phát giác.
"Tỷ tỷ không sợ ban đêm muỗi cắn vào làn da mịn màng của tỷ à! Vả lại, bây giờ Giang Thành bị bao vây, thế mà tỷ vẫn còn tâm tư chơi cái này à!"
Giang Siêu nhìn Lạc Ngưng Sương rồi phì cười.
Chẳng qua, hắn vừa nói thế, Lạc Ngưng Sương lại lườm hắn một cái, tên này chẳng biết lựa cảm xúc gì cả.
Trực nam đến nỗi không thể trực nam hơn!
Nói mấy câu mập mờ với tên này, xong hắn đáp lại, phỏng chừng có thể làm ngươi tức chết!
Lạc Ngưng Sương không thèm nói nhảm với Giang Siêu nữa.
"Tình hình ở đây chắc ngươi đã biết qua rồi nhỉ! Muốn cho bọn ta rời khỏi đất Thục, trừ phi đánh bại được mười bốn vạn quân Bạch tộc trước mặt.
Nếu không, bọn ta sắp bị vây chết ở đây rồi."
"Hơn nữa bây giờ trong thành sắp hết lương thực, Bạch Liên quân còn may, nhưng những bách tính người Hán kia, kể cả những người dân địa phương cũng sắp không ngồi yên được nữa rồi.
Nếu không phải ta để ý chặt chẽ đến động thái của bọn họ.
Thì có khi bọn họ đã mở cổng thành, để quân Bạch tộc tấn công vào trong thành rồi!"
Lạc Ngưng Sương giải thích với Giang Siêu về tình hình trong thành.
Giang Siêu nghe vậy thì nhíu mày. Hắn cũng đoán được ít nhiều về tình hình trong thành.
Bạch Liên quân không thể không phản kháng. Nếu bọn họ bị bắt làm tù binh, e là kết cục sẽ rất thảm.
Nhưng những bách tính trong thành kia lại không nghĩ vậy.
Bọn họ đã quen sống ở đây, ít nhiều cũng được tính là người bản địa.
Nếu bọn họ nương nhờ vào bên dân tộc thiểu số kia, có khi vẫn giữ được một mạng.
Vì thế, dưới tình huống thành trì bị bao vây đến bây giờ, thiếu lương thực, chuyện gì bọn họ cũng làm ra được.
Trong giọng nói của Lạc Ngưng Sương tràn đầy mệt mỏi, đôi mắt sáng ngời của nàng ta cũng ảm đạm đi vài phần.
Giang Siêu nhìn nàng ta, trong lòng ít nhiều cũng hơi áy náy.
Lúc đầu, nếu không phải do hắn đưa ra đề xuất, có lẽ Lạc Ngưng Sương sẽ không rơi vào hoàn cảnh khó khăn như này.
Lúc đó Giang Siêu đã đánh giá thấp dân tộc thiểu số ở đây, và quá đề cao Bạch Liên quân.