"Hản không chỉ khích lệ những thương đoàn như bọn ta, mà còn cho nông dân có đất để trồng trọt, dưới sự quản lý của hẳn, ai cũng có cơm ăn, nếu hẳn có thể trở thành hoàng đế, thì đó là phúc của Hoa Hạ ta."
"Nghĩ đến chuyện hẳn chém tên hoàng đế vô năng ngu xuẩn dưới chân là bọn ta nhiệt huyết sôi trào, tên hôn quân đó chết là xứng đáng, nếu hẳn ta không chết, Hoa Hạ ta vẫn phải nằm trong hoàn cảnh khổ cực lầm than."
"Giang huynh đệ, nếu có thể, các cậu có thể đi đầu quân cho hắn… quân đội tốt có thực lực bất phàm như bọn cậu, chắc chắn hắn sẽ thu nhận thôi.
Kể ra, còn tốt hơn gấp vạn lần so với các cậu vật lộn sinh tồn ở chỗ khỉ ho cò gáy này!"
Nói tới đây, ánh mắt của Kỷ Đông Thành tràn đầy ý chí, vẻ tự hào trên gương mặt ông ta làm hẳn cảm thấy, dường như ông ta đang tự hào và kiêu ngạo vì Hoa Hạ có người đó!
Giang Siêu nghe vậy, hắn đưa mắt nhìn Lạc Ngưng Sương, nét mặt có vẻ thích thú, Lạc Ngưng Sương đã biết người mà Kỷ Đông Thành nói đến là ai rồi.
"Ông chủ Kỷ, người ông nói là người thanh niên tên là Giang Siêu ở Ninh Châu phủ đúng không." Lạc Ngưng Sương trêu đùa nhìn Giang Siêu, sau đó nhìn Kỷ Đông Thành rồi nói.
"Đương nhiên rồi, Lạc tiểu thư biết Giang Công gia à!"
Ông chủ Kỷ Đông Thành nghe vậy, lập tức hưng trí bừng bừng.
"Ta đâu chỉ biết không, ta còn quen Giang Công gia cơi" Lạc Ngưng Sương mỉm cười nói.
Nhưng lời nàng ta vào tai Kỷ Đông Thành thì ông ta lại không cho là thật.
Dù gì thì một người đã ở đất Thục lâu như này, mà chuyện bên ngoài mới xảy ra bao lâu chứ?
Nếu không phải ông ta dẫn đoàn buôn đến Ninh Châu phủ, thì e sẽ không biết chuyện của Giang Siêu.
Lạc Ngưng Sương từng có nghe nói về tên của Giang Siêu thì cái này cũng có khả năng, còn bảo nàng ta quen Giang Siêu, sao có thể chứ!
"Lạc tiểu thư, tiểu thư biết đùa thật đấy, nếu tiểu thư mà quen Giang Công gia, thì ta còn là họ hàng của Giang Công gia đấy!" Kỷ Đông Thành đùa.
Các bộ đội đặc chiến xung quanh nghe vậy, tất cả đều nhìn Kỷ Đông Thành với vẻ sâu xa.
May mà mọi người dời tầm mắt nhanh, nếu không chỉ sợ Kỷ Đông Thành sẽ nhìn ra gì đó.
"Đùa ông thôi, ta nói đùa ấy!" Lạc Ngưng Sương thấy Giang Siêu trừng mắt với nàng ta thì vội vàng cười cười giải thích với Kỷ Đông Thành.
Mà trong lúc mọi người đang nói đùa, phía trước đã là đất của Bạch tộc.
Chỗ này là một thung lũng, ở giữa là một cái hồ lớn rộng mấy chục nghìn mét vuông.
Bạch tộc xây nhà gần hồ nước này để ở. Trước mặt có một sơn cốc đi vào đến Bạch tộc.
Còn bốn phía xung quanh thì toàn là nhà của người Bạch tộc.
Phong cách xây dựng nhà của Bạch tộc gần giống với phong cách xây dựng của Dạ Lang tộc, bọn họ không dùng trúc mà dùng gỗ.
Dù sao thì xây nhà trên địa hình sườn núi như này, thì nhà gỗ hoặc nhà trúc sẽ dễ dựng hơn một chút.
Chỉ có điều, xây như này thì không bền, cứ vài năm là phải cải tạo, hoặc xây lại.
Bốn đỉnh núi xung quanh cơ hồ là cho Bạch tộc chiếm hết.
Nếu quân Bạch tộc mà cộng cả người già, phụ nữ và trẻ em vào thì e phải có đến tám chín vạn quân.
Nhưng Bạch tộc đã tổn thất một vạn thanh niên trai tráng ở trận chiến huyện Giang Thành.
Lúc này, lúc đi vào địa bàn của Bạch tộc, mọi người có thể nhìn thấy đăng trước không ít các ngôi nhà gỗ xung quanh đây treo vải trắng.
Nét mặt những người Bạch tộc gặp được trên đường đi cũng đầy vẻ buồn bã.
Nhóm người Giang Siêu với Kỷ Đông Thành, Lạc Ngưng Sương đi vào làng của Bạch tộc không lâu, phía trước liền có một đội binh sĩ đi tuần của Bạch tộc chặn bọn họ lại.