Giáo chủ đã tìm Giang Siêu rất lâu rồi. Chuyện lớn của các nàng cần loại nhân tài như hắn.
Có thể khiến cho Trấn Quốc công Trịnh An mất hết mặt mũi, còn tiêu diệt hai thế lực cướp ở huyện An Ninh, nếu loại nhân tài này có thể làm việc cho Thánh Giáo thì cần gì phải lo chuyện lớn không thành nữa?
“Nếu hẳn thật sự là Giang Siêu thì tiểu thư định nói như thế nào với giáo chủ? Tiểu thư thật sự muốn hắn gia nhập Thánh Giáo hả?”
Tiểu Liên nhìn Tô Nguyệt Nhi, trong mắt lộ ra vẻ là lạ.
“Ta không biết nên nói như thế nào nữa. Ta muốn hắn gia nhập Thánh Giáo, vậy thì ta có thể hiểu biết hẳn nhiều hơn nữa. Nhưng mà… ta cũng không muốn hẳn gia nhập Thánh Giáo, bởi vì đây là một con đường không lối về. Nếu ngày nào. đó chúng ta thất bại thì mọi người đều sẽ chết. Ta không muốn hắn chết!”
Tô Nguyệt Nhi lắc lắc đầu. Nàng đi đến trước tủ bên cạnh, mở cửa lấy ra một cuộn giấy.
Nàng từ từ mở ra, trên giấy là vài dòng chữ, chữ viết xinh đẹp, cứng cáp có lực, chính là bài thơ Thủy Điệu Ca Đầu do Giang Siêu viết ra kia.
Tô Nguyệt Nhi chạm nhẹ lên chữ, trong mắt vô thức toát ra ý cười.
“Tiểu thư, ngươi đã sờ bức tranh chữ này biết bao nhiêu lần rồi, hôm nay nhìn thấy người thật, ngươi đi sờ người thật có phải hay hơn không”
Tiểu Liên nói với giọng điệu trêu. ghẹo.
Vì đấu thẳng Trịnh Thế Kinh, Giang Siêu huyện An Ninh đã làm hai bài thơ lưu truyền muôn đời.
Từ đây, tên tuổi Giang Siêu vang vọng khắp châu phủ, thậm chí đám văn nhân kinh thành cũng biết đến.
Tiểu thư nhà nàng rất thích mấy chuyện tài tử giai nhân, vậy nên ôm lòng mong chờ với Giang Siêu, ra giá cao mua bản chính bức tranh chữ của Giang Siêu, rồi ngày nào cũng phải lấy ra sờ vài lần.
Mỗi lần thấy cảnh kia, nàng đều không nhịn được trêu ghẹo tiểu thư nhà mình.
Nghe vậy, Tô Nguyệt Nhi xoa nhẹ đầu Tiểu Liên, mặt mày. mang ý cười nói: “Ngươi suy nghĩ cái gì vậy? Ngươi tưởng hắn tùy tiện lắm sao…"
Dứt lời, Tô Nguyệt Nhi nhớ tới cảnh tiếp xúc thân mật với Giang Siêu lúc nãy. Khi ấy nàng đang khỏa thân, có loại cảm giác là lạ dâng trào, mặt mày nàng đỏ bừng lên, cả người vô thức mềm nhữn.
“Tiểu thư, ta không nói sai mà, ngươi thích người ta như vậy, vậy thì đừng bỏ lỡ một vị lang quân mà ngươi vừa ý.
Ta thấy Giang công tử có tài có mạo, còn là quân tử đứng đản, đáng giá để gửi gắm cả đời. Ngươi cũng đừng để người khác đoạt hắn đi.”
“Cái con bé này, bây giờ ngay cả tiểu thư cũng dám trêu ghẹo phải không, xem ta có xé miệng của ngươi hay không.”
“Tiểu thư, ta nói thật mà, ây da… tiểu thư, ngươi đừng không nghe lời khuyên của ta, nếu để Giang công tử bị người khác đoạt đi rồi… thì ngươi có hối hận cũng không kịp.”
“Cái con bé này…”
Bên trong phòng đùa giỡn ấm áp. Trên đường phố bên ngoài phòng lại có vẻ hơi yên tĩnh.
Giang Siêu đi tới trước Minh Nguyệt Lâu từ một bên khác. Hăn định về thẳng phủ tri châu, nhưng nghĩ đến việc Mộ Dung Minh Hiên có thể chưa về, hẳn lại vòng trở lại.
Quả nhiên, hẳn thấy được Mộ Dung Minh Hiên và hai tên huynh đệ của hắn đang núp trong góc đường đối diện Minh Nguyệt Lâu.
Thăng nhãi này đúng là có tình có nghĩa, không mặc kệ Giang Siêu để chạy trốn. Hản ta đại khái là lo lảng cho Giang Siêu, mới núp trong góc đường nhìn sang đối diện.
“Minh Hiên, chắc là sư phụ ngươi quay về phủ rồi, hay là chúng ta về phủ xem thử đi, cứ chờ mãi ở đây cũng không phải là cách” Một trong hai người đi cùng Mộ Dung Minh Hiên nói với Mộ Dung Minh Hiên.
“Đúng vậy, Minh Hiên, Hoàng Bá Long đã đi rồi, chúng ta cứ chờ ở đây cũng vô dụng thôi, nếu sư phụ ngươi có ở đây thì sư phụ ngươi đã đi ra lâu rồi” Một người còn lại nói.
Lúc này, Mộ Dung Minh Hiên lắc läc đầu, ánh mắt kiên định nhìn Minh Nguyệt Lâu.
“Sư phụ ta ở ngay bên trong. Chẳng lẽ các ngươi không nghe tiếng hát truyền ra sao? Các ngươi có từng nghe Tô. Nguyệt Nhi hát bài hát kia chưa? Và cả bài nhạc phối với bài thơ Thủy Điệu Ca Đầu nữa, có phải là bài nhạc mới không? Cả đám chúng ta đều chưa từng nghe?”
“Ta cảm thấy là sư phụ ta làm ra. Ngoại trừ sư phụ ta, không ai có được tài năng như thế. Vậy nên, ta không đi, ta phải ở đây chờ sư phụ, không thấy hẳn an toàn là ta không yên tâm”