Hắn ta không ngờ Giang Siêu lại dám ra tay giết hắn ta, Giang Siêu dám giết thống lĩnh cấm vệ quân, hắn ta cũng không thấy lạ.
Dù gì thân phận và địa vị của thống lĩnh cấm vệ quân thấp hơn Giang Siêu nhiều, nhưng hắn ta là tá quan.
Tính thế nào thì cũng là quan ngũ phẩm.
So với thống lĩnh cấm vệ quân bát phẩm thì cao hơn hẳn ba cấp.
Cho dù là tước gia có chức tước, cũng không dám sai bảo hắn ta.
Hắn ta nào có ngờ, Giang Siêu sẽ ra tay bất ngờ. Hắn ta kinh hãi muốn giãy thoát đi, nhưng Giang Siêu áp đảo làm hắn †a không cựa quậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh kiếm chém lên đầu mình.
Máu tươi bắn ra, đầu hắn ta bay ra ngoài.
Đến chết hắn ta cũng không tin đây là sự thật. Không biết trong lòng hắn ta có thấy hối hận không khi mà tới đối phó Giang Siêu.
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này, bọn họ ngây người, đám cấm quân thành vệ nhìn thấy cảnh này thì cũng ngẩn người.
Bọn họ không ngờ Giang Siêu lại quả quyết như vậy.
Điều mà họ càng bất ngờ hơn đó là, Giang Siêu dám giết cả tướng lĩnh thành vệ. Hắn trâu quá!
Chỉ có điều, sau khi Giang Siêu giết người như vậy, hắn sẽ giải quyết chuyện này thế nào?
Ngay vào lúc đám thành vệ đang không biết Giang Siêu sẽ giải quyết chuyện này thế nào, thì nghe thấy Giang Siêu nói:
"Dám coi thường thánh chỉ, vu tội bản công… Theo luật Triệu, bản công có quyền chém trước tâu sau. Các ngươi còn ai dám nghi ngờ thân phận bản công."
Nói đến đây, Giang Siêu giơ thánh chỉ trên tay lên. Lạnh lùng quét mắt nhìn đám cấm vệ quân.
"Nếu kẻ nào còn dám nghỉ ngờ thân phận của bản công, bản công rất nghỉ ngờ, liệu có phải các ngươi muốn thừa dịp để mưu hại bản công không. Bản công ta đây cũng muốn nhìn xem các ngươi muốn làm cái gì…"
Giang Siêu dứt lời, chúng bách tính xung quanh lập tức xì xào bàn tán.
"Nghe nói, các quan lại quyền quý muốn hãm hại Giang công gia, giờ xem ra, có vẻ đó không phải là tin đôn nhảm.
Nếu người trước mắt thật sự là Giang công gia, vậy thì cách làm của những cấm quân này e là đúng với cách nói muốn mưu hại Giang công gia rồi."
"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy có khả năng là thật, nếu không tại sao công gia đã lấy thánh chỉ ra rồi mà đám người này vẫn không thừa nhận. Còn có kẻ nào dám giả mạo thánh chỉ chắc."
"Đúng thế, đám người này muốn hại công gia thật rồi.
Những câu chuyện đồn trong dân gian cũng là thật rồi!"
"Thế thì làm sao mà được, con người Giang công gia tốt như thế, Giang công gia là bồ tát sống đấy, ta nghe nói bên đăng Ninh Châu phủ giàu có sung túc lắm…"
"Kể tiếp, quân Khiết Đan đánh vào lãnh thổ Đại Triệu ta, suýt thì diệt cả Đại Triệu nữa, nếu không có Giang công gia, có khi chúng ta đã chết dưới kiếm của bọn chó Khiết Đan rồi.
Giang công gia là quân thần, là trụ chống trời của Đại Triệu chúng ta. Bọn họ không được phép ghen ghét với Giang công gia.
"Hôm nay nếu bọn họ ra tay với Giang công gia, thì chúng ta là những người đầu tiên không đồng ý, mọi người nói có đúng không!"
"Đúng, Giang công gia, chúng ta làm chứng cho ngài, chúng ta sẽ xin hoàng thượng tha cho ngài… chúng ta…"
Người dân kích động hô lên nói với Giang Siêu, bọn họ kích động đến nỗi chỉ thiếu mỗi bước xông đến hoàng cung đòi công lý cho Giang Siêu thôi.
Nhìn thấy phản ứng của bách tính, Giang Siêu mỉm cười chào mọi người. Lời nói tràn ngập những câu cảm ơn, thái độ cũng rất khiêm tốn.
Chúng bách tính nhìn thấy Giang Siêu như vậy thì càng ủng hộ Giang Siêu hơn.
Giang Siêu biết câu chuyện dọc đường của mình không hề vô dụng, không uổng công hắn chế tạo dư luận.
Có những bách tính này ở đây, hôm nay hắn có thể thong thả đi vào cái thành này rồi.
Còn kẻ nào dám đến chặn?
Tên cấm vệ quân bị giết, cũng không phải không có tác dụng.
Trên đầu tường thành cách đó không xa, Trịnh An lạnh lùng nhìn mọi chuyện bên dưới, mặt hắn ta tái mét, ánh mắt hiện ra nét tức giận.
Nhoáng cái đã tổn thất một tướng lĩnh, hắn ta không tức mới lạ.
Vốn dĩ, hắn ta tính lấy một cái cớ rồi bắt Giang Siêu lại trước, khi đó, Giang Siêu sống hay chết hoàn toàn phụ thuộc vào quyết định của hắn ta.
Dù gì Giang Siêu vẫn chưa vào kinh, chết trên đường đi thế này, tính ra sẽ dễ tung tin.