Mục lục
Hôn nhân bất đắc dĩ - Hạ Phương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho nên những gì cò để lại ngoài xinh đẹp thì chỉ có xinh đẹp.

“Phương cục cưng, đã lâu rồi chị không được xem em múa đó”, Nguy Thung gần như ngay lập tức chạy lên sân khấu ôm lấy Hạ Phương: “Chị còn tưởng sẽ không còn cơ hội được nhìn

thấy nữa, hu hu, quá tuyệt vời, mỗi lần em lên sân khấu đều khiến chị vô cùng ngạc nhiên”.

Hạ Phương vỗ nhẹ vai Nguy Thung, cong môi cười khẽ: “Đồ ngốc”.

Không phải cô không thích múa, cũng không phải không muốn múa nữa, chỉ là mấy năm trước đây phải làm quá nhiều chuyện nên không có thời gian.

Thật ra những lúc một mình không có gì làm, cô vần sẽ ngâm nga một khúc nhạc rồi múa.

Tiết mục vượt trội của Hạ Phương nhận được lời khen ngợi của tất cả mọi người.

Lúc này mấy giám khảo kia đã bắt đầu kích động nhận xét.

Sắc mặt của Hạ Oanh Oanh và Lưu Vi Vi dưới sân khấu thì lại rất u ám.

Tiết mục của Hạ Phương khi nãy thật sự rất vượt trội, bọn họ có cảm giác như mình vừa mới nằm mơ, hoàn toàn không ngờ Hạ Phương đã nhiều năm

không múa lại có biểu hiện kinh khủng như thế.

Nghe lời nhận xét cao đầy kích động của các giám khảo, bọn họ mới nhận ra những việc này đều là thật, bọn họ đều bị vả vào mặt cả.

Hạ Oanh Oanh vốn muốn mượn cơ hội khiến Hạ Phương mất mặt, nhưng không ngờ cuối cùng người mất mặt lại là cô ta.

Bọn họ vừa xấu hổ vừa căm thù.

Hạ Phương điều chỉnh lại trạng thái, cười khấy nhìn hai người định bỏ chạy dưới sân khấu: “Không biết cô Lưu và chị có hài lòng với biếu hiện khi nãy của tôi không? Hai người đã tâm phục khẩu phục với số điếm mà tôi cho chưa?”

Sắc mặt hai người vốn đã u ám, bây giờ còn trở nên khó coi hơn, đặc biệt khi cám nhận được mọi người đều nhìn về phía bọn họ rồi chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán xôn xao, khiến bọn họ chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

“Đây mới là bản gốc đúng không?”, cũng không biết ai là người hô lên.

Sau đó toàn bộ phòng múa đều bẳt đầu nghi ngờ Hạ Oanh Oanh: “Lúc trước Hạ Oanh Oanh kia nói điệu múa này là cô ta sáng tác ra, tôi đã suýt tin đấy”.

“Nếu cô ta sáng tác ra thì sao có thể múa tệ như thế được?”

“Đồ lừa đảo!”

“Rõ ràng là một kẻ lừa đảo, ủng hộ cô Hạ Phương”.

Không biết là người nào đã lén quay lại bài múa của Hạ Phương rồi đăng lên trên mạng.

Sau đó có người qua đường xem xong thấy hấp dẩn bèn nhấn chia sẻ.

Một truyền mười, mười truyền trăm, cuối cùng lên trang đầu Weibo: “Bài thi đầu vào của học trò Ngụy Thung! Đẹp như tiên giáng trần!”

“SỐC! Học sinh mới của Ngụy Thung đã xinh mà còn múa cực đẹp!”

“Đàn em trong truyền thuyết xuất hiện ở buổi thi đầu vào, múa còn đẹp hơn Ngụy Thung!”

Sau đó là năm chữ “đàn em của Ngụy Thung” nằm chễm chệ trên bàng hotsearch.

Khiến toàn bộ giới múa chấn động.

Ngay cả các tiền bối danh tiếng vượt xa Ngụy Thung, hiện đã dần thoái lui cũng phải chấn động.

Ai nấy rủ nhau đi xem clip, để được nhìn thấy dáng múa của cô gái trẻ kia tuyệt vời đến nhường nào.

Bất thình lình, cái tên Hạ Phương đã trớ thành một huyền thoại ờ Kinh Thành và Giang Lâm.

Nhưng nhân vật chính hoàn toàn không hay biết gì.

Cô và Ngụy Thung đang ngồi trong tiệm lẩu mà ăn ngấu ăn nghiến, ăn đến vã mồ hôi cứ gọi là sướng cả người.

“Lâu lẳm rồi không được ăn thịt xả láng thế này”, Ngụy Thung uống nước trái cây, nói với vẻ hết sức thỏa mãn.

“Đi múa khó nhất là giữ dáng, cái gì cũng phải kiêng cữ, nhưng ai bảo chị thích múa cơ chứ?”, cô ấy than thớ, lại nhìn Hạ Phương thoải mái ngốn thịt mà cười: “Giá mà chị ăn hoài không mập được như em”.

Hạ Phương bèn đưa một chiếc lọ nhỏ sang: “Mỗi tháng xả láng xong rồi uống hai viên, nhưng đừng xả nhiều quá, không có tác dụng phụ nhưng cái gì dùng nhiều cũng không tốt”.

“Chị biết em thương chị nhất mà, yêu em chụt chụt”, Ngụy Thung nhận lấy rồi còn làm bộ thơm chùn chụt lên lọ, sau đó mới chịu thả vào túi.

Từ mười năm trước, cô ấy đã biết phàm là thứ mà Hạ Phương cho thì nhất định sẽ là thứ tốt.

Và cô vẫn luôn cho rằng quen biết Hạ Phương chính là niềm kiêu hãnh lớn nhất đời mình, khi có được một cô em cạ cứng có thể khen đến tận mây xanh.

Hạ Phương nhăn nhở: “Chị ăn uống điều độ, chăm tập thể dục thì béo làm sao được”.

Ngụy Thung quệt mũi: “Thì có tuổi rồi, cơ thể cũng trao đổi chất chậm đi mà. Hồi trẻ thì chị sợ gì chứ…”

“Tuổi là một chuyện, nhưng chỉ cần chú ý chế độ dinh dưỡng, nhớ là phái cân bằng đấy, rồi tăng cường thể dục thế thao thì giữ dáng là chuyện nhỏ”, Hạ Phương vươn tay nhéo má cô chị, trêu ghẹo: “Đây, xem da mặt ai đó giờ vẫn láng o này, toàn là protein không”.

Ngụy Thung bật cười: “Em có biết cái mặt này tốn của chị bao nhiêu tiền của công sức không hả?”

“Vậy ra chị lên cân là do không đủ tâm đấy à?”

Ngụy Thung:…

Không biết cãi sao luôn.

Ăn no uống say rồi, Ngụy Thung lại hỏi Hạ Phương đang ở đâu, nói rằng nhà cô ấy đã chuẩn bị phòng ngủ cho khách, sẵn sàng chờ Hạ Phương đến lâm hạnh.

Hạ Phương lại nói: “Không cần đâu, em có chỗ rồi”.

“Cũng phải, em đến Kinh Thành khám bệnh cho nhà họ Tư. Bọn họ giàu vậy chắc cũng không bạc đãi em đâu”.

Ngụy Thung bắn sang một ánh mắt hiếu kỳ: “Mà chị nhớ hồi trước em nói không nhận yêu cầu từ họ mà? Sao tự dưng đổi ý?”

Hạ Phương nhướng mày: “Muốn thì nhận thôi”.

Ngụy Thung:…

Con nhỏ này, lúc nào cũng tích chữ như vàng.

“À đúng rồi, chiều nay rảnh mình đi mua sắm đi”, Ngụy Thung ôm lấy tay Hạ Phương: “Dạo này bận nên mãi không có dịp, chị nghe nói hãng LM bên em ra nhiều mẫu mã mới lắm mà chưa kịp đi xem này”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK