Mục lục
Hôn nhân bất đắc dĩ - Hạ Phương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thứ khốn nạn thối tha này không đáng mặt đàn ông!"

"Cằm sừng thì thôi đi lại còn vu oan cho người khác, đúng là ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng mà”.

"Tôi thấy cô gái kia rất có khí chất, không phải địa vị tầm thường; đã vậy người yêu hiện tại còn phong độ ngời ngời, nhìn là biết người có tiền có quyền. Đúng là phải cảm ơn thằng khốn này, bằng không thì tội nghiệp cho cô gái kia”.

"Chứ còn gì nữa, đúng là khốn nạn đến tận xương tủy”.

"Thằng chó! Mày còn mặt mũi ở lại đây hả? Sao không đi chết đi?"

"Hạng người này sống chỉ tổ chật đất, giết đi cho rồi”.

Tiếng xì xào vang lên từ bốn phía, tất cả đều là những lời mắng chửi ném về phía Lục Anh Đường.

Lúc bấy giờ hắn ta mới nhận ra mình vừa làm gì, bèn cuống quít tắt điện thoại, lắc đầu như trống bỏi: “Không... không phải vậy... Chính Hạ Phương mới phản bội tôi trước!"

"Ba năm cô ta du học là ba năm cô ta cắm sừng tôi! Các người cho rằng cô ta là ngọc nữ trong trắng sao? Ha ha...”

"Tư Thành, cho dù mày không phải là phục vụ khách sạn thì đã làm sao? Hạ Phương ngủ lang ở nước ngoài là sự thật, tao đã tận mắt thấy có thằng đàn ông áo quần xộc xệch bế cô ra đi ra từ một căn phòng!"

"Mày tưởng mày cưới được vợ quý à? Tao cho mày hay, nó chỉ là con đàn bà bị chơi chán rồi vứt thôi! Chính nó đi lang chạ khắp nơi với mấy thằng khác nên tao mới đếch thèm nữa!"

Với gương mặt âm u không khác gì bão tố, Tư Thành bước tới, nện cái bạt tai như trời giáng vào mặt Lục Anh Đường.

"Không biết dùng cái miệng để nói chuyện đàng hoàng thì tao sẵn lòng khâu lại cho mày!"

Lục Anh Đường vốn đã đứng không vững, nay ăn thêm cú tát nặng nề thì lảo đảo ngã nhào vào sa bàn kế bên.

"Hạ Phương là người thế nào thì tao còn cả đời để tìm hiểu. Còn mày ở trong tù thì cũng không cần biết quá nhiều làm gì", Tư Thành không muốn nhiều lời với hạng người này, lạnh lùng phun ra: “Đừng bao giờ để tao nghe được một câu dèm pha Hạ Phương nào từ miệng mày nữa, bằng không cho dù mày ngồi tù, tao cũng có cách khiến mày sống không bằng chết”.

Lucy Mộ Dung lập tức vỗ tay tán thưởng: “Anh Thành nói hay lắm! Bé Phương nhà mình một lòng chung thủy, chỉ có trước kia mờ mắt nên mới nhìn trúng cái thằng thua cả súc sinh này”.

"Bản thân đứng núi này trông núi nọ, không giữ mình được trước cám dỗ của Hạ Oanh Oanh để hai bên tằng tịu nhau thì thôi, lại còn bắt tay với con ả để hại bé Phương. Cậu ấy không thèm so đo thì bọn mày lại âm thầm đắc ý, còn dám đặt điều hãm hại. Anh có còn là người không hả? Tôi mà là anh thì đập đầu tự tử còn hơn!"

"Bây giờ thấy bé Phương của tao tìm được tấm chồng hơn mày về mọi mặt thì tiếc chứ gì? Ha, đáng đời lắm Lục Anh Đường, anh không có tư cách ấy”.

Lucy Mộ Dung vừa dứt lời, tiếng mắng chửi và những bàn tay chỉ trỏ lại bùng nổ xung quanh, mà mục tiêu của chúng chính là Lục Anh Đường.

Thậm chí còn có người chọi trứng gà thối vào người hắn ta, mắng đồ khốn nạn mau cút.

"Các người... các người bị tụi nó lừa rồi!", Lục Anh Đường đưa tay ôm đầu, mặt đã sưng húp, khóe miệng rướm máu nhưng vẫn không từ bỏ.

"Tư Thành và Hạ Phương mới là hai kẻ lừa đảo!"

"Đường đường là chủ nhà họ Tư ở Giang Lâm thì việc gì tao phải lừa mày?", Tư Thành nhếch mép cười, vươn tay vòng quanh vai Hạ Phương, cúi đầu nói: “Vợ à, có phải hắn ta đang trách tụi mình không công bố thân phận sớm hơn sao?"

Hạ Phương mỉm cười nhàn nhạt: “Nếu đó cũng tính là lừa gạt thì đúng là mình lừa hắn thật”.

"Chủ... chủ nhà họ Tư...”, Lục Anh Đường đã hoàn toàn ngây dại, chỉ biết nhìn Hạ Phương tỏa sáng bừng bừng và Tư Thành hào hoa phong nhã, cảm thấy như bị vừa bị đá xuống tận đáy địa ngục.

"Hay có thể nói là, hắn mà cũng xứng được biết thân phận của anh sao?", Hạ Phương nhướng mày, kéo tay Tư Thành rời đi: “Đi nào anh, mình còn việc phải làm đấy”.

Sau đó cô quay sang cười với Tần Cối An: “Phải rồi, ban nãy hai quý bà kia nói chỉ cần tôi mua được biệt thự ở đây thì họ cũng sẽ mua cùng nghệ sĩ, có rất nhiều người đều nghe thấy. Chi bằng nhờ Giám đốc Triệu đây phụ trách việc này, Tổng giám đốc Tần đồng ý chứ?"

Thường ngày nếu có đơn hàng được đưa tới trước mặt mình thì Giám đốc Triệu sẽ cười híp cả mắt, nhưng bây giờ cô ta lại chỉ muốn đào cái lỗ để chui xuống.

Từ khi biết thân phận Tư Thành không đơn giản, cô ta cũng đã nhận ra mình tiêu đời rồi.

Nhưng vẫn ôm chút may mắn trong lòng, nghĩ rằng bọn họ sẽ lo xử lý Lục Anh Đường chứ không thèm quan tâm đến mình, nên từ nãy đến giờ vẫn ra sức làm giảm đi sự tồn tại của chính mình.

Nào ngờ khi thắng lợi đã trong tầm tay, cô ta lại bị Hạ Phương đẩy vào ngõ cụt.

Mấy bà khoe khoang kia ngay từ lúc biết Tư Thành là ai thì đã tái mét cả mặt, có người còn muốn bỏ chạy. Giám đốc Triệu nhìn là biết ngay bọn họ nào phải phu nhân nhà quyền quý gì.

Mà người như vậy, làm sao có thể mua được nhà nơi này?

Bảo cô ta đi phụ trách mấy đơn này, không chỉ không thể hoàn thành mà sẽ còn đắc tội với họ.

Tần Cối An nhìn Hạ Phương với vẻ tán thưởng: “Ồ, còn có chuyện này nữa sao? Được thôi, vậy đương nhiên phải do Giám đốc Triệu giỏi giang phụ trách rồi”.


Ánh mắt lạnh căm của anh ta liếc sang: “Tiểu Triệu, làm hai đơn này cho kỹ vào, xong rồi đến văn phòng gặp tôi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK