Mục lục
Hôn nhân bất đắc dĩ - Hạ Phương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Hạ Phương đưa Lucy Mộ Dung rời đi, Sở Lâm Xuyên đứng im tại chỗ, lạnh lùng nhìn Lục Trí Vân nằm dưới đất, vết thương mới chồng vết thương cũ, trên người đã không còn chỗ nào nguyên vẹn.

Thấy Lục Trí Vân cố gắng bò dậy, Sở Lâm Xuyên sa sầm mặt, ngồi xổm xuống túm lấy cổ áo của Lục Trí Vân đấm cho hai phát, khiến anh ta rớt mất hai cái răng.

Anh ta trợn to mắt nhìn Sở Lâm Xuyên: “Sở Lâm Xuyên, anh dám đánh tôi? Đừng quên là LM của anh phải tiếp tục kinh doanh ở Giang Lâm, sau này cũng cần phải có sự ủng hộ của bố tôi, anh…”

“Chát…”, Lục Trí Vân còn chưa nói hết câu, Sở Lâm Xuyên lại tát một cái lên mặt anh ta.

“Cái tát trước đó là tôi đánh thay sếp Phương, sếp Phương là người một tên cặn bã như cậu có tư cách mơ tưởng à? Sao không tự soi vào nước tiểu xem mình là ai đi”, Sở Lâm Xuyên nói xong thì cất tiếng cười châm chọc: “Cái tát sau đó là tôi đánh thay Lucy Mộ Dung, nhớ kỹ đây Lục Trí Vân, Lucy Mộ Dung là người phụ nữ của ông, sau này còn dám động đến cô ấy, tôi sẽ khiến cậu phải hối hận vì đã đến thế giới này đấy”.

Lục Trí Vân sưng mặt sưng mũi, trong miệng toàn là máu, tức giận đến mức mũi căng phồng lên, hai mắt trợn to: “Sở Lâm Xuyên, anh nghĩ mình là cái thá gì chứ?”

“Cậu nên thấy may mắn vì người đứng ở đây bây giờ là một kẻ không phải cái thá gì như tôi, nếu là anh hai tôi ra tay thì ha ha, cậu cho rằng cậu còn có thể nằm ở đây à?”, Sở Lâm Xuyên nói xong thì vỗ nhẹ lên mặt Lục Trí Vân: “Đừng lấy bố cậu ra hù doạ người khác nữa, cậu chỉ có một người bố, nếu hại chết bố mình thì sẽ không còn bố đâu”.

Dứt lời, Sở Lâm Xuyên lấy khăn giấy ướt ra lau tay, ngước mắt nhìn xe Hạ Phương và Lucy Mộ Dung đã rời đi, miệng hơi mở, không nhịn được thở dài.

Còn Lục Trí Vân dưới đất cũng chật vật bò dậy, nhìn theo bóng lưng của Sở Lâm Xuyên với nét mặt dữ tợn như muốn nuốt chửng lấy bọn họ vậy.

Anh ta nhìn mấy người đàn ông cao to cũng vừa bò dậy, tức giận hét to: “Đám vô dụng ngu xuẩn này, ngay cả một người phụ nữ cũng không bắt được, ông đây thuê các người làm cái gì?”

Người đàn ông dẫn đầu muốn giải thích: “Cậu Lục, không phải chúng tôi vô dụng, mà là người phụ nữ đó quá mạnh…”

Tuy bọn họ rất khoẻ, nhưng bọn họ lại không có được dù là một phần mười khả năng bức phá của Hạ Phương.

Cô vừa ra tay, thậm chí bọn họ còn chưa kịp đánh trả đã bị đánh gục rồi.

Đứng trước một người mạnh như thế thì bọn họ có thể làm gì được chứ?

“Có mạnh đến mấy cũng chỉ là một người phụ nữ, các người đông như thế lại không chịu được quá hai phút, các người có thấy mất mặt không?”

Lục Trí Vân trút giận với mấy người kia một trận, một lúc lâu sau đó mới thở hổn hển nói: “Còn không mau đỡ ông đây dậy, đưa ông đây đến bệnh viện? Các người muốn ông đây đau đến chết đúng không?”

Mấy người đàn ông không dám chậm trễ, vội vàng đỡ anh ta dậy đưa lên xe, chạy thẳng đến bệnh viện.

Hơn một tiếng sau, bố mẹ Lục biết tin con trai bị đánh nhập viện thì vội vàng chạy đến.

“Ai, là ai gây ra? Có còn thiên lý không hả? Hả? Tại sao lại dám làm con trai tôi bị thương thế này trên địa bàn của Giang Lâm chúng tôi!”, đầu tiên mẹ Lục ôm Lục Trí Vân khóc một trận, sau đó giận dữ mắng to: “Kẻ này xứng đáng bị xẻ thịt róc xương, đừng để tôi biết là ai làm, nếu không tôi sẽ bắt người đó phải trả giá gấp trăm gấp nghìn lần”.

“Mẹ, hu hu… Con trai đau quá, cả người đều đau, mẹ nhất định phải trả thù giúp con trai đó”, lúc này Lục Trí Vân đã không còn vẻ hống hách như trước mà chẳng khác nào một đứa trẻ, khóc lóc kể lể với mẹ Lục.

“Con trai ngoan, con mau nói mẹ nghe rốt cuộc là kẻ nào không có mắt, dám ra tay với con như thế?”, mẹ Lục vô cùng đau lòng, bà ta nắm lấy tay Lục Trí Vân, mặt đầy nước mắt.

“Còn ai vào đây nữa? Chính là Hạ Phương kia, người yêu cũ của Lục Anh Đường, hôm qua cô ta hãm hại con, đưa con đến đồn cảnh sát, hôm nay con đi nói chuyện với cô ta, cô ta không nể mặt con thì thôi, còn không nể mặt cả bố, thẳng thừng ra tay, khiến con và tất cả những người con dẫn theo bị thương”.

Nói xong, Lục Trí Vân uất ức cắn răng: “Con chỉ là thấy cô ta bị Lục Anh Đường vứt bỏ, nhà họ Hạ còn phá sản vì cô ta và Lục Anh Đường, con nghĩ cô ta lẻ loi hiu quạnh, muốn che chở cho cô ta. Nhưng cô ta không đồng ý, hơn nữa còn ra tay đánh người, đúng là đáng ghét”.

“Mẹ… Mẹ nhìn đi, cả người con trai đều là vết thương do người phụ nữ kia đánh. Không chỉ cô ta mà còn có Sở Lâm Xuyên và Tư Thành kia nữa, bọn họ đều cùng một phe. Nghĩ bây giờ bố còn đang trong giai đoạn khảo sát chưa được lên chức nên ra tay đánh con, còn uy hiếp con nữa, nói nếu con dám làm bậy thì bọn họ sẽ khiến bố không thể lên chức!”

“Ranh con ngông cuồng!”, mẹ Lục tức giận hét to: “Sao bọn họ dám nói ra những lời như thế chứ? Thật sự cho rằng bố con còn chưa lên chức thì bọn họ có thể uy hiếp và bắt nạt chúng ta sao?”

“Đúng là quá ngông cuồng!”, mẹ Lục giận dữ đứng dậy, trợn mắt nhìn bố Lục từ đầu đến cuối vẫn im lặng không nói một lời ở bên cạnh: “Lục Lâm Tùng, ông nói gì đi chứ, ông có quan tâm chuyện này không vậy? Con trai ông bị đánh thì thôi, máy người đó còn lấy ông ra uy hiếp con trai nữa kìa”.

“Ông nói xem ông làm quan chức nhiều năm như thế, hôm nay khó khăn lắm mới có chút tiếng nói, nhưng những người đó lại không coi ông ra gì, ông không thấy tức giận à?”

Sắc mặt bố Lục vốn đã rất khó, bây giờ càng trở nên u ám hơn: “Bà im đi!”

“Tôi nói sai gì sao? Tối qua con trai bị giam vào đồn cảnh sát tôi cũng đã nói phải truy cứu trách nhiệm rồi, không phải chỉ là nhà họ Tư và nhà họ Sở thôi à, có gì hơn người đâu? Ông là thị trưởng tương lai của Giang Lâm này, ông còn sợ bọn họ à?”

“Nói thẳng ra nếu nhà họ Tư và nhà họ Sở không có chính phủ ủng hộ thì bọn họ có thể lớn mạnh được như hôm nay không? Đợi ông lên chức, muốn chèn ép bọn họ cũng chỉ cần nói một câu thôi mà? Sao nào, chẳng lẽ ông làm thị trưởng vẫn phải bị bọn họ chèn ép à?”

“Chuyện này không đơn giản như bà nghĩ đâu!”, bố Lục phất tay, lạnh lùng nhìn Lục Trí Vân trên giường bệnh: “Bắt đầu từ hôm nay, không có sự cho phép của bố thì con phải ở yên trong nhà, không được đi đâu cả, trước khi bố lên chức, không cho phép con tiếp tục gây chuyện”.

“Bố!”, Lục Trí Vân kích động ngồi dậy, vì đụng trúng vết thương nên đau đến mức nhe răng: “Con cũng đâu có làm sai, bố không đi tìm những người đó trả thù giúp con trai mà chỉ biết chèn ép con, có ai làm bố như bố không chứ?”

Mẹ Lục vội tiếng lên dỗ dàng, lại càng đau lòng hơn: “Con trai ngoan, đừng nhúc nhích, cẩn thận vết thương”.

Nói xong, bà ta lại đứng thẳng dậy, chống nạnh hai tay chỉ về phía bố Lục: “Lục Lâm Tùng, ông có còn là đàn ông không? Ông luôn miệng nói phải cố gắng lên chức để tôi và con trai có một cuộc sống tốt hơn, nhưng hôm nay thì sao? Ông đã đi lên vị trí này rồi thì sao nữa, chẳng phải vẫn phải phục tùng, không dám làm gì cả à?”

“Bà im miệng cho tôi!”, bố Lục khẽ quát mẹ Lục, toàn bộ phòng bệnh thoáng chốc trở nên yên tĩnh.

Ông ta thở dài, phất tay, xoay người gãi đầu, nghiến răng nói: “Tôi nói rồi, tôi sẽ xử lý chuyện này, nếu các người còn làm ầm ĩ thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ bị các người hại chết!”

“Bà cho rằng nhà họ Tư và nhà họ Sở dễ giải quyết như thế à? Nhà họ Tư là doanh nghiệp đứng đầu Giang Lâm, bà nghĩ tại sao nó lại là doanh nghiệp đứng đầu? Đây là một tồn tại mà trên tỉnh và quốc gia cũng không dám coi thường, huống hồ Tư Thành cũng không chỉ đơn giản là người nắm quyền của nhà họ Tư ở Giang Lâm, vậy mà các người còn ầm ĩ, đang sợ tôi chết chưa đủ nhanh à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK