Mục lục
Hôn nhân bất đắc dĩ - Hạ Phương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốn mắt nhìn nhau, trong không khí như xuất hiện tia lửa, bầu không khí trở nên nặng nề.

Tô Tử Nguyên kịp thời đứng dậy ôm lấy tay Lam Dịch Minh, dán sát vào người anh: “Minh, đừng giận, anh cũng biết trước giờ cô Nguỵ rất bận, không chỉ phải mở trường dạy múa còn phải bận rộn tiếp mấy ông chủ kia, hôm nay có thể đến đã là nể mặt chúng ta lắm rồi, chúng ta đừng đùa nữa”.

Nói xong, cô ả lấy ra một thiệp mời từ trong túi, đưa cho Nguỵ Thung: “Nguỵ Thung, hôm nay tìm cô tới là muốn nói với cô, tháng sau tôi và Minh sẽ tổ chức tiệc đính hôn ở Venice, hy vọng cô có thể đến chúc phúc cho chúng tôi”.

“Cô yên tâm, vé máy bay và khách sạn chúng tôi đều sẽ sắp xếp, nể tình chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cô nhất định phải tới đó”, Tô Tử Nguyên mỉm cười, nét mặt tràn đầy đắc ý.

Tô Tử Nguyên cứ ngỡ Ngụy Thung sẽ từ chối. Ban nãy cô ta nói sẽ bao vé máy bay với phí ăn ở chỉ là để ngầm ám chỉ Ngụy Thung không có một xu dính túi, đồng thời khoe ra sự hào phóng của mình và Lam Dịch Minh.

Nào ngờ Ngụy Thung lại nhận lấy tấm thiệp một cách hết sức tự nhiên: “Vậy sao? Ra tay hào phóng vậy không hổ là anh Lam ha, nhưng mà hai người mời bao nhiêu khách thế? Đã bao vé bay lại còn đài thọ ăn ở là muốn mời mọi người đi qua đó chơi luôn sao? Đúng là thân thiết mà”.

Trên thực tế, bản thân Lam Dịch Minh là con nhà giàu, bạn bè xung quanh cũng không kém cạnh nên mấy dịp thế này đều là tự túc, căn bản không ai quan tâm chút tiền cỏn con ấy.

Nên Tô Tử Nguyên mới nói những lời trên, đơn giản chỉ là để hạ thấp Ngụy Thung.

Nào ngờ bị phản đòn thành cô ta sẽ lo hết chi phí cho khách mời, làm không ít người xung quanh vỗ tay khen hay, thậm chí bắt đầu cao giọng khen anh Lam lòng dạ rộng rãi.

Trong số họ tuy có người đã là bạn chơi chung từ nhỏ, nhưng cũng có người kinh tế không được tốt, đang đắn đo xem có nên đi hay không vì chi phí ra nước ngoài quá cao.

Nay nghe Ngụy Thung nói vậy, những người này đương nhiên là mừng như mở cờ trong bụng, rối rít phụ họa theo.

Có của hời rơi trước mắt thì ngu gì không nhặt?

Nụ cười trên mặt Tô Tử Nguyên thiếu chút nữa vụt tắt, hai tay siết thành nắm đấm, chỉ hận không thể cào nát mặt Ngụy Thung.

Lam Dịch Minh khẽ nheo mắt: “Được mọi người nể mặt là vinh dự của tôi và Tử Nguyên, nhiêu ấy thì có sá gì?"

Chỉ có gã ta biết trong lòng mình đang đứt từng khúc ruột vì mấy chục triệu phí phát sinh này.

Nhà họ Lam cũng xem như gia tộc lớn ở Kinh Thành nhưng bản thân Lam Dịch Minh không phải thiếu gia được cưng chiều, những thành quả hôm nay đều là do bản thân gã tự tay tạo nên.

Một triệu có thể không thấm vào đâu với nhà họ Lam, nhưng với bản thân gã ta thì không phải là con số nhỏ.

Huống hồ chi phí chủ yếu hắn chi ra không nằm ở hôn lễ, mà là dùng một số tiền lớn để đi quấy rối phòng tập của Ngụy Thung.

Cứ thế, số vốn chi tiêu trong tay ngày càng ít.

Ngụy Thung từ nhỏ lớn lên cùng Lam Dịch Minh sao có thể không biết tính tình gã ra sao, vì vậy chỉ cần nhìn mặt là biết gã ta đang nghĩ gì.

Cô ấy mở miệng: “Thiệp mời đã nhận, tôi không quấy rầy tiệc mừng của các vị, đi trước nhé”.

Rồi đứng dậy, sải những bước tao nhã rời đi.

Lam Dịch Minh không cam lòng, cũng đứng dậy theo: “Tôi đi vệ sinh”.

Gã ta đuổi theo Ngụy Thung ra ngoài, cất giọng chua loét: “Ngụy Thung, anh không còn theo đuổi em nữa, em vui rồi chứ?"

"Anh có thể tìm được hạnh phúc của đời mình, tôi đương nhiên là mừng cho anh", cô cười nhạt.

Lam Dịch Minh nhếch mép: “Em tưởng anh vẫn còn là thằng khờ bám đuôi em không dứt sao? Ha ha”.

"Đương nhiên là không. Thân phận anh Lam nay đã khác xưa, muốn người nào mà chẳng có được, cần gì phải dây dưa với tôi", Ngụy Thung nhún vai thờ ơ.

"Em biết là tốt", Lam Dịch Minh hất mặt lên trên: “Bây giờ hối hận còn kịp”.

Ngụy Thung: ???

"Chỉ cần em xin anh, anh có thể biến em thành vị hôn thê của anh bất kỳ lúc này", gã ta tỏ vẻ tự tin dào dạt.

Làm Ngụy Thung cảm thấy buồn cười: “Cảm ơn anh Lam đã nể mặt...”

Nhìn thấy Tô Tử Nguyên đứng cách đó không xa với gương mặt đen sì, hai mắt trợn trừng như sắp nứt, cô đưa tay lên vuốt tóc: “Anh làm vậy không sợ cãi nhau với Tô Tử Nguyên à?"

"Anh chỉ đóng kịch với cô ta mà thôi. Chỉ cần em gật đầu, vị trí đứng bên cạnh anh sẽ luôn là của em", Lam Dịch Minh nhìn cô với tình cảm đong đầy trong mắt: “Em biết anh yêu em thế nào mà Ngụy Thung, trong lòng anh chỉ có em mà thôi”.

Ngụy Thung cười lãnh đạm: “Chẳng lẽ anh cưới cô ta chỉ để chọc tức tôi?"

"Không phải, nhưng chỉ cần em đồng ý, anh có thể vì em mà quay lưng với toàn thế giới”.

Ôi giời ơi vĩ đại chưa kìa!

Ngụy Thung suýt nữa cảm động đến bật khóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK