Mục lục
Hôn nhân bất đắc dĩ - Hạ Phương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mùi hương quen thuộc của Tư Thành phả vào mặt khiến tim Hạ Phương run lên, choáng váng trong giây lát.

Cô khó thở mở miệng, đang định đẩy anh ra thì Tư Thành lại lợi dụng cơ hội tiến thẳng vào miệng cô.

Hạ Phương cứ tưởng mình sẽ dứt khoát từ chối nụ hôn này, dù sao ở đây cũng là nhà họ Tần, hai người lại đang đứng trước cửa phòng Tần Túc, bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy sự thân mật của bọn họ.

Nhưng cô lại vô thức dang tay ôm chặt lấy cổ Tư Thành, nghiêng đầu nghênh đón sự điên cuồng của anh.

Hạ Phương lần đầu tiên biết rằng, hóa ra bản thân rất khao khát điều tuyệt vời này.

Và thứ tuyệt nhất lại chính là nụ hôn của Tư Thành.

Sự thân mật từng khiến cô ngại ngùng giờ đây lại như một con côn trùng nhỏ tham lam, gặm nhấm trái tim cô từng chút một, khiến cô trầm mê không lối thoát.

Cô vô thức siết chặt hai tay ôm lấy Tư Thành.

Hạ Phương không phải người hay làm kiêu, chỉ là cô chưa bao giờ vướng vào chuyện thân mật nam nữ nên cảm thấy không thoải mái lắm.

Nhưng sau một thời gian tiếp xúc với Tư Thành, cô đã dần bước vào một thế giới mới.

Gạt bỏ tất cả ngượng ngùng, lúc này cô chỉ biết nghe theo bản năng mách bảo, giải phóng tất cả nhiệt huyết của mình trong vòng tay anh…

Không biết đã qua bao lâu, Hạ Phương bắt đầu khó thở nhưng cô vẫn không muốn tách ra.

Cảm giác ngột ngạt đó đã từng khiến cô sợ hãi, nhưng vì đối phương là Tư Thành nên giờ nó lại biến thành một loại khoái cảm.

“Hộc…hộc…”

Giây phút hai người tách ra, Hạ Phương thở dốc, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, đôi môi đỏ mọng hơi sưng lên, đôi mắt vốn luôn trong trẻo lạnh lùng cũng pha vào chút khao khát mịt mờ.

“Anh thực sự muốn cắn em một miếng…”, Tư Thành ôm lấy khuôn mặt nóng bừng của Hạ Phương, áp trán của mình vào má cô.

Giọng nói khàn khàn của anh vang lên làm yết hầu chuyển động, hơi thở nóng bỏng ấy như nhấn chìm Hạ Phương, khiến cô trầm mê trong đó.

Cô ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt rực lửa của anh, đôi mắt phượng ấy bây giờ lại tràn đầy sự khát khao.

Chỉ một cái liếc nhìn đã khiến Hạ Phương như bị hút hồn vào đó.

Cô chưa bao giờ thấy Tư Thành như vậy.

Anh luôn điềm tĩnh và khôn ngoan, hay treo nụ cười quyến rũ trên môi như hồ ly.

Nhưng lúc này, anh lại giống một tên ma vương bị điều khiển bởi dục vọng.

Nếu không phải đang ở ngoài thì cô tin Tư Thành thực sự sẽ ăn sạch mình!

Cô cố bình tĩnh lại, hếch cằm nói đùa: “Anh sốt sắng như vậy…sẽ phạm quy đó".

Hạ Phương vừa nói vừa tùy ý đặt tay lên ngực anh, thậm chí còn chạm vào cổ áo đang hé mở.

Tư Thành nghiến răng, cúi đầu nhẹ nhàng cắn vào vành tai của cô: “Cô gái, em đang đùa với lửa đấy”.

Hạ Phương nhếch môi, nhẹ giọng nói: “Anh Thành đây không thích sao?”

“Anh thích…”, Tư Thành khẽ nghiến răng, giọng điệu kềm chế nói: “Anh sẽ thích hơn nếu bây giờ chúng ta đang ở nhà”.

“Sao tôi lại thấy ở đây lại thú vị hơn ở nhà rất nhiều nhỉ?”, Hạ Phương khẽ vuốt ve mặt anh. Nhìn thấy bộ râu lấm tấm vì làm việc quá nhiều mà chưa kịp cạo, nhưng trông vẫn rất gợi cảm và phong độ thì không khỏi thở dài trong lòng.

Người đàn ông này, dù có cẩu thả đến mức nào thì cũng rất đẹp trai, ba trăm sáu mươi độ không có góc chết nào, đạp đổ hết mọi tiêu chuẩn thẩm mĩ của cô.

Anh giống như một người bạn đời hoàn hảo được ông trời sắp xếp đến bên cô. Dù là ngoại hình, tính cách, phong thái, IQ, thân phận, năng lực, địa vị,... đều đáp ứng đủ yêu cầu.

Có lúc Hạ Phương còn nghĩ rằng, thực sự tồn tại một người đàn ông hoàn hảo như vậy sao?

Và người đàn ông hoàn hảo ấy lúc này đang ở bên cạnh cô…

“Hóa ra em thích sự kích khích", Đôi mắt sâu thẳm ấy nhìn cô, anh nhẹ nhéo cằm cô, trên khuôn mặt tuấn tú ấy hiện lên nụ cười đen tối: “Vậy anh bảo Tần Thủ Văn gọi mọi người ra ngoài này nhìn chúng ta tiếp tục nhé?”

Hạ Phương cười nhẹ, đặt tay lên ngực anh: “Anh Thành à, anh muốn cả thế giới biết anh đang đói khát sao?”

“Anh chỉ muốn em biết thôi", giọng nói trầm ấm của Tư Thành hơi khàn đi.

Hạ Phương thừa nhận, mình lại bị quyến rũ một lần nữa.

Cô đành nhận thua, đẩy anh ra: “Xin lỗi, em không muốn biết".

Không đợi Tư Thành kịp phản ứng, Hạ Phương đã nhanh tay nhặt đống quần áo bừa bộn dưới sàn lên rồi xoay người bước vào phòng, chỉ để lại cho anh một câu: “Anh Thành đừng quấy rầy công việc của em nữa".

Tư Thành nhìn bóng lưng vô tâm của Hạ Phương, không biết nên cười hay nên khóc.

Vậy sự khát khao và hành động tán tỉnh trước đó đều là ảo tưởng của anh sao?

Đừng làm phiền công việc của em ấy nữa…

Nhưng khi anh nhìn lại bộ dạng có hơi xấu hổ của mình cùng bộ râu mấy ngày rồi chưa cạo thì không khỏi cười khổ: “Được thôi, đợi anh chỉnh trang xong rồi đến làm phiền em cũng chưa muộn".

Hạ Phương giả vờ bình tĩnh bước vào phòng tắm, bởi vì lời nói của Tư Thành mà không khỏi run lên, suýt ngã ở cửa.

Nghe thấy điệu cười có phần kìm nén của Tư Thành ở phía sau, Hạ Phương tức giận đóng sầm cửa phòng tắm lại. Cô nhìn khuôn mặt đỏ bừng và đôi môi sưng tấy của mình ở trong gương, thầm mắng bản thân đúng là vô dụng, lại thua tên khốn Tư Thành đó!

“E hèm… Cậu sáu, cháu đến lúc nào sao không nói ông biết? Để ông đón tiếp chu đáo hơn…”

Tần Thủ Văn rất đúng lúc xuất hiện trên hành lang, trong mắt mang theo ý vị thâm sâu nhìn Tư Thành.

Tư Thành biết Trần Thủ Văn vừa đến đã thấy cảnh anh cùng Hạ Phương âu yếm, nhưng ông cụ rất tinh mắt, đã lập tức trốn đi để không làm phiền bọn họ.

Anh chỉnh lại quần áo, chỉ giây lát đã lấy lại vẻ bình tĩnh và điềm đạm như ngày thường, coi như chưa có chuyện gì xảy ra mà tùy ý nhướng mày: “Nhà họ Tần mấy hôm nay có nhiều xáo trộn, sao cháu có thể làm phiền ông Tần và gia đình chứ?”

Tần Thủ Văn cười xòa: “Không phiền không phiền, cô Hạ là một bác sĩ giỏi với khả năng y thuật xuất sắc, cô ấy đồng ý lại nhà họ Tần để chữa bệnh cho Tần Túc đã là niềm vinh dự lớn lao của chúng tôi rồi".

Khuôn mặt Tư Thành tối sầm lại.

Tần Thủ Văn lập tức nói: “Quả thực mấy hôm nay cô Hạ đã vất vả rồi, tình trạng của A Túc cũng đã tiến triển hơn rất nhiều. Bây giờ cháu đã đến đây, tốt nhất nên đưa cô Hạ về nghỉ ngơi thật tốt ha ha…”

Tư Thành cười lạnh trong lòng: “Lão cáo già này thật xảo quyệt".

“Ông Tần nói đúng lắm. Nhưng còn phải xem em ấy có muốn về hay không", Tư Thành quay đầu lại, trìu mến nhìn Hạ Phương — người vừa mới bước ra khỏi nhà vệ sinh sau khi ổn định lại tâm trạng.

Cô lạnh lùng nhìn anh, bình thản nói: “Anh về trước đi, em còn phải làm việc khác".

Tư Thành nhìn đồng hồ đeo tay: “Không sao, anh cũng có chuyện muốn nói với ông Tần, đợi em xong việc rồi cùng nhau trở về".

Để tránh Hạ Phương lại lấy lý do không về, Tư Thành đã nhanh miệng nói trước.

Người phụ nữ của anh sao phải sống ở nhà họ Tần chứ?

Và rồi…

Tư Thành nhìn Hạ Phương thật sâu, trong mắt tràn ngập ý cười và quyết tâm phải kéo cô về cho bằng được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK