Đó là một đôi khuyên tai kim cương trông đơn giản nhưng sáng loáng, thiết kế vô cùng độc đáo.
Hạ Phương từng nhìn thấy đôi khuyên tai này trong buổi đấu giá từ thiện nước D.
Khi đó cô cải trang tham dự, bị buộc kinh doanh, không đấu giá được vật phẩm nào.
Nhưng trí nhớ của cô rất tốt, nhớ rõ ràng thứ này được một đại gia mua với giá cao mười triệu tệ.
Thiết kế và chất liệu của đôi khuyên tai này vốn không đáng giá tiền ấy, cùng lắm cũng chỉ hai ba triệu tệ.
Nhưng người mua thấy nó đáng giá thì nó đáng giá.
Chính vì lời nói hống hách này mà Hạ Phương mới nhớ đôi khuyên tai này.
Không ngờ người mua nó lại là Tư Thành?
Mà thứ này cuối cùng còn rơi vào tay cô…
Hạ Phương mỉm cười với Tư Thành: “Đây không phải vật phẩm đấu giá từ thiện của nước D vào đêm giáng sinh ư? Ông Tư mua lại nó với giá mười triệu tệ, chẳng lẽ là để tặng cho tôi ngày hôm nay?”
Tư Thành cười quyến rũ: “Lúc đấu giá chỉ thấy nó rất hợp với bà xã tương lai của tôi, cho đến khi gặp được em mới thấy quả nhiên rất phù hợp”.
Người đàn ông này nói chuyện trôi chảy, bùi tai, biết rất rõ tâm tư của phụ nữ.
Nhưng phải công nhận rằng câu này nghe vào tai vẫn vô cùng dễ chịu, thậm chí là vui tai.
“Ông Tư ngày nào cũng quét mật ong lên miệng đúng không? Nhưng món quà này đúng là rất đẹp, anh đeo lên cho tôi nhé?”
“Rất hân hạnh”, khóe miệng Tư Thành nhếch lên, anh ân cần cầm đôi khuyên tai, cúi đầu cẩn thận đeo cho Hạ Phương.
Hạ Phương thường mặc quần áo đơn giản, không bao giờ đeo đồ trang sức phức tạp, nhưng cô có làn da trắng mịn và dáng người tuyệt đẹp, dù ăn mặc bình thường cũng vẫn nổi bật, đi đến đâu cũng rạng rỡ, thu hút mọi ánh nhìn.
Lúc này cô đeo đôi khuyên tai tinh xảo lấp lánh, toàn thân như phát sáng, khiến cô vốn đã xinh đẹp lại càng thêm quyến rũ, rung động lòng người.
Tư Thành gật đầu hài lòng: “Trước đây tôi chưa bao giờ biết mua lại nó với giá cao ngất trời về có giá trị gì, bây giờ cuối cùng cũng nhận ra giá trị của nó rồi”.
Cho dù Hạ Phương da mặt rất dày nhưng cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả vào sau gáy, nghe giọng nói từ tính quyến rũ của anh cũng không khỏi cảm thấy tim đập nhanh hơn, mặt đỏ bừng.
Hạ Oanh Oanh bị bơ ở một bên, sắc mặt đã sớm đen thui.
Người đàn ông này xuất hiện là để vả mặt cô ta.
Điều đáng ghét hơn nữa là, cô ta đã từng thấy đôi khuyên tai ấy trong tay một người phụ nữ giàu có.
Mà quan trọng nhất là người phụ nữ giàu có đó nói bà ta mua hàng nhái cao cấp, hàng thật trên đời chỉ có một chiếc, là vật phẩm đấu giá được mua lại với giá cao ngất trời mười triệu trong đêm giáng sinh ở nước D vài năm trước.
Điều này cũng khiến đôi khuyên tai này trở nên nổi tiếng, sau đó bị một thương hiệu khác bắt chước, thậm chí đến hàng nhái cũng bán được với giá cao cả triệu tệ.
Sau này Hạ Oanh Oanh cũng từng nghiên cứu đôi khuyên tai này, vậy nên khi nhìn thấy thứ giống hệt trong ảnh, cô ta đã rất sốc.
“Ừm, cậu đúng là rất có lòng. Đôi khuyên tai này rất đẹp, quả thật rất được phái nữ yêu thích. Nhưng sau này Tiểu Phương tham dự những buổi tiệc quan trọng đừng nên đeo nó thì hơn”.
Triệu Lệ Chi che miệng, nhịn cười, thở dài: “Đôi khuyên tai này bởi vì quá nổi tiếng nên tất cả các thương hiệu lớn đều đặt logo riêng của họ lên. Thiết kế của họ cũng bóng bẩy hơn, chiều dài ngắn hơn một chút. Nếu con đeo đôi này ra ngoài, người nào mắt tinh là sẽ nhìn ra hàng giả ngay, đến lúc đó con sẽ rất mất mặt”.
Hạ Phương cười nhạt, vuốt nhẹ mái tóc, đôi khuyên tài rũ dài cũng đung đưa theo: “Dì nói đúng, hàng thật trên thế giới chỉ có một đôi, người có thể phân biệt được thật giả quá ít, đa phần đều là người mắt mù. Đeo trong những dịp bình thường cũng không ai có thể nhận ra hàng thật”.
“Vậy nên trách tôi đeo hàng thật hay nên trách người khác không biết nhìn hàng đây?”, câu này Hạ Phương nói với Tư Thành.
Tư Thành cười bất đắc dĩ: “Trách tôi chỉ muốn mua cho em món phụ kiện độc nhất vô nhị, muốn em có được mọi thứ tốt nhất trên đời, nhưng lại quên người khác rất hay ghen tỵ”.
Hạ Phương rất muốn vỗ tay cho câu nói này.
Triệu Lệ Chi cũng nghe ra được ý tứ bên trong, cười mỉa mai: “Vậy nên hai đứa đang muốn nói với dì là thứ này chính là hàng thật được mua về với mười triệu tệ?”
Hạ Oanh Oanh cũng đã hoàn hồn, nhìn Tư Thành, rồi lại nhìn đôi khuyên tai trên tai Hạ Phương, cười bảo: “Mười triệu tệ? Mẹ à, mẹ có nói nhầm không thế? Lương của nhân viên khách sạn Đệ Nhất có cao hơn nữa thì một tháng cũng chẳng thể được mười nghìn tệ, em rể có chịu bỏ ra một tháng tiền lương để mua khuyên tai cho em gái chưa mà đòi mười triệu?”
Những lời này cực kỳ chói tai, nói như thể Tư Thành không đáng một đồng, còn phủ định cả tâm ý của anh với Hạ Phương.
Tư Thành không chịu nổi nữa.
“Ồ? Lương của khách sạn Đệ Nhất thấp lắm ư?”, Tư Thành nhướng mày, lấy điện thoại ra gọi: “Tiêu Minh, bắt đầu từ tháng này, lương của nhân viên phục vụ khách sạn Đệ Nhất sẽ tăng thêm mười phần trăm, đừng để người ngoài coi thường nhân viên khách sạn chúng ta”.
Cúp điện thoại xong, Tư Thành chẳng thèm để ý đến mẹ con nhà họ Hạ nữa, kéo Hạ Phương đi về phía bệnh viện: “Chắc dì đói lắm rồi đấy, vào ăn cơm thôi”.
Cửa phòng bệnh đóng lại, nhưng tiếng trò chuyện của hai mẹ con vẫn không ngừng vang lên ngoài cửa.
“Tăng lương cho nhân viên khách sạn Đệ Nhất? Ha ha, anh ta đang đùa mình đấy à?”, Hạ Oanh Oanh cười mỉa mai: “Anh ta nghĩ mình là ông chủ của khách sạn Đệ Nhất đấy hả?”
Triệu Lệ Chi cũng tức quá hóa cười: “Ông chủ của khách sạn Đệ Nhất là nhà họ Tư, cậu ta tưởng rằng mình họ Tư thì là người của nhà họ Tư à? Nự cười”.
Hạ Oanh Oanh sầm mặt: “Cho dù là người nhà họ Tư thì chúng ta cũng không quan tâm, có nhà họ Tần bảo kê, nhà họ Tư Giang Lâm có là gì? Có năng lực thì giả làm người nhà họ Tư Kinh Thành đi? Ha ha ha…”
“Cậu cả nhà họ Tư Kinh Thành đến khách sạn dưới trướng nhà họ Tư Giang Lâm làm nhân viên phục vụ, chỉ để trải nghiệm cuộc sống thôi ư? Ha ha ha…”
Hạ Oanh Oanh như nghe được câu chuyện gì buồn cười lắm, cô ta cười như điên, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Lưu Vi Vi ở phòng bệnh bên cạnh cũng tình cờ chuẩn bị xuất viện, đi ngang qua nghe thấy câu này, cô ta nhìn Hạ Oanh Oanh rồi hỏi: “Hai người nói ai là người nhà họ Tư Kinh Thành thế?”
Lưu Vi Vi cũng tham gia cuộc thi khiêu vũ toàn quốc lần này, mấy ngày nay cô ta liên lạc với đàn anh ở Kinh Thành, vô tình nghe đàn anh nhắc đến người nắm quyền bí ẩn của nhà họ Tư Kinh Thành, thời gian này vừa khéo cũng đang ở thành phố Giang Lâm tìm thần y Tiết Phi.
Mà tình cờ nữa là thời gian trước Tiết Phi làm phẫu thuật cho mẹ của Hạ Phương ở bệnh viện này, đàn anh đó biết Lưu Vi Vi cũng đang ở đây nên nghe ngóng từ cô ta chuyện của Tiết Phi.
Còn bảo Lưu Vi Vi chú ý hơn, xem có gặp được người nắm quyền của nhà họ Tư Kinh Thành ở đây hay không.
Nếu có thể làm quen thì sau này cô ta sẽ chẳng cần lo lắng gì nữa.
“Còn có thể là ai? Ông chồng nhân viên phục vụ khách sạn của em gái mình chứ ai”, Hạ Oanh Oanh nói rồi che miệng cười khúc khích.
Trong đầu Lưu Vi Vi chợt nhớ đến khuôn mặt điển trai vô cùng cuốn hút của Tư Thành lần đầu gặp mặt, tim không khỏi đập loạn xạ.
Nếu, nếu anh thực sự là người của nhà họ Tư Kinh Thành, vậy…