“Tiểu Phương về nước tới giờ chưa tới thăm dì lần nào đúng không? Từ sáng đến tối nó cứ dan díu với một lũ đàn ông đầu đường xó chợ, có khi còn chẳng nhớ mẹ mình tên gì ấy chứ. Không phải con cố tình làm dì Tiết buồn đâu, nhưng Tiểu Phương lỡ mất duyên với cậu út nhà họ Tư rồi thì sau này chỉ có nước gả đại cho ai đó thôi”.
Hạ Oanh Oanh mỉa mai nói tiếp: “Nhưng với cái lịch sử đầy vết nhơ của em nó, đừng nói cửa nhà họ Tư mà nhà bình thường chắc cũng không ai thèm rước vào. Làm con dâu nhà họ Tư ít ra còn có áp lực với ràng buộc cho em sống nên người một tí, dì đã thấy bố mẹ cháu thương em nó thế nào chưa?”
“Hừ”.
“Khụ khụ… khụ khụ khụ…”
Vở kịch kẻ xướng người họa của Triệu Lệ Chi và Hạ Oanh Oanh khiến Tiết Lan Hâm nằm trên giường bệnh kích động ho khan.
“Các người… cút ngay cho tôi. Con gái tôi… không phải để các người bôi nhọ”.
Gương mặt bà đỏ bừng, thở hổn hển nói không nên lời.
Triệu Lệ Chi giả vờ quan tâm thăm hỏi: “Chị Tiết đừng giận quá, kẻo bệnh nặng thêm là Tiểu Phương chỉ còn một thân một mình thôi đấy. Mà chị cũng nên hiểu hoàn cảnh hiện giờ chứ, công ty do chị thành lập thì nguy cơ tứ phía, Tiểu Phương không về làm dâu nhà họ Tư thì có thể sẽ phá sản ngay lập tức. Tiền thuốc men của chị đều do nhà họ Hạ chi trả, chúng tôi mà ngã thì chị cũng không có thuốc để uống…”
Hạ Oanh Oanh che miệng cười rúc rích: “Nên dì phải nhớ giữ sức khỏe nhé”.
“Các người… các người…”
“Hiếp người quá đáng! Khụ khụ…”
Tiết Lan Hâm phẫn nộ đến hai mắt cũng đỏ ngầu lên, bên trong chất chứa căm hận nhưng lại không làm gì được họ.
“Tôi cho bà cơ hội cuối cùng, rốt cuộc có chịu khuyên con Hạ Phương về làm vợ Tư Hạo Hiên hay không??”, Hạ Oanh Oanh mất hết kiên nhẫn, hùng hổ sấn tới túm tóc Tiết Lan Hâm mà gằn giọng.
Rắc!
Bản thân Hạ Phương không biết vì sao mình lại nấn ná ngoài cửa cho đến lúc này. Cô tung cước đạp văng cửa phòng bệnh, xông vào tóm lấy tay Hạ Oanh Oanh rồi dùng sức bẻ gập nó lại.
“ÁAAA!!”, cô ả bị cơn đau làm cho điếng người, vội vã buông Tiết Lan Hâm ra.
Hạ Phương lại cầm cánh tay bị đau của cô ta mà xô mạnh về phía Triệu Lệ Chi, thốt lên bằng giọng phẫn nộ: “Tôi cảnh cáo các người, muốn gì thì tìm tôi mà nói! Dám đụng vào mẹ tôi thì đừng trách sao con này lại ác!”
Khí thế của cô khiến Triệu Lệ Chi sợ đến hóa đá, Hạ Oanh Oanh quên cả kêu đau, chỉ biết ngu ngốc giương những gương mặt trắng bệch nhìn cô như nhìn một con quái vật.
Hạ Phương lại quay sang đỡ người mẹ vẫn đang ho không ngừng, dịu dàng vỗ về lưng bà: “Không sao nữa rồi mẹ ơi. Con đã về rồi, sau này sẽ không ai có thể hiếp đáp mẹ nữa đâu”.
Tiết Lan Hâm mở miệng như muốn nói điều gì, nhưng vừa nhìn thấy Hạ Phương thì càng ho dữ dội hơn.
Hạ Phương nhíu mày thật chặt, lấy từ trong túi ra một viên thuốc đặt vào miệng bà, thấy cơn ho dứt hẳn sau khi bà nuốt xuống mới thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ ơi..”, lời nói của cô bị cắt ngang giữa chừng khi Tiết Lan Hâm vòng tay ôm cô thật chặt.
“Ôi Tiểu Phương, con ngoan của mẹ”, bà thì thầm với vẻ mặt hạnh phúc.
Hạ Phương không khỏi run lên, đưa tay vuốt ve lưng bà: “Con gái bất hiếu, mấy năm qua không trở về gặp mẹ. Con xin lỗi…”
“Khờ quá, mẹ chỉ cần biết con học hành chăm chỉ ở nước ngoài là được rồi”.
Tiết Lan Hâm lắc đầu, đưa tay lên vuốt ve gò má trắng trẻo của con mình, trong mắt là cảm xúc đong đầy: “Ba năm. Con gái mẹ lớn thật rồi”.
Hạ Phương nắm chặt lấy tay bà: “Sau này con sẽ bảo vệ mẹ”.
“Được, được..”, Tiết Lan Hâm nở nụ cười hiền hòa, sâu trong đồng tử như có ánh sáng được thắp lên.
“Mẹ!! Mẹ ơi! Tay con gãy rồi! Hu hu hu đau quá mẹ ơi!!”
Khoảnh khắc ấm áp ngắn ngủi bị phá vỡ bởi tiếng la chói lói của Hạ Oanh Oanh.
Triệu Lệ Chi mặt cắt không còn hột máu quay sang chỉ vào mặt Hạ Phương: “Mày dám bẻ tay chị mày! Cái con… cái con…”
Thấy Hạ Oanh Oanh bên kia giơ bàn tay bị bẻ gập lủng lẳng lên, Hạ Phương làm bộ nhếch mép: “Chị ta không biết trông chừng nó thì tôi bẻ hộ, có vấn đề gì không?”
“Mày! Thứ lòng lang dạ sói! Tâm địa rắn rết! Bị Anh Đường bỏ là đáng lắm! Mày tranh không lại tao thì bẻ tay tao có đáng mặt hảo hán không?”, Hạ Oanh Oanh rú lên xong lại khóc lóc: “Mẹ ơi con đau quá, hu hu, nó cố tình mẹ ơi…”
“Đó giờ tôi không phải hảo hán gì sất. Còn chị, mẹ làm bồ nhí, con gái giỏi hơn mẹ lại còn dám đi rêu rao với thiên hạ. Bản mặt dày vậy đúng là hiếm có khó tìm”.
“Mẹ tao không phải bồ nhí! Tao không phải bồ nhí!”, Hạ Oanh Oanh gào thét: “Bố vẫn luôn thương mẹ tao, chính mẹ mày mới nhảy vào cướp bố tao đi! Anh Đường với tao tâm đầu ý hợp, nếu không có mày nhúng tay thì anh ấy làm gì thèm liếc mắt nhìn mày!”
“Tâm đầu ý hợp?”, Hạ Phương cười khẩy: “Nếu anh ta biết chị từng phá cái thai với người khác vào năm mười sáu tuổi thì có còn tâm đầu với ý hợp không nhỉ?”
Mặt Hạ Oanh Oanh thoắt cái tái nhợt, ngón tay run lẩy bẩy chỉ vào Hạ Phương: “Mày… mày nói láo… Mày bôi nhọ tao! Mày không có được Anh Đường thì tìm cách hủy hoại thanh danh của tao, mày đúng là con rắn độc…”
“Chị thấy chưa chị Tiết? Tiểu Phương như vậy thì sau này còn ai dám cưới nó nữa? Anh Đường sợ quá rút lui, chị còn muốn bỏ qua cậu Tư nữa sao?”, Triệu Lệ Chi bưng gương mặt hầm hầm tìm cách đổi đề tài.
Tiết Lan Hâm cắn răng gằn ra: “Chuyện của con tôi không nhọc các người quan tâm. Cút hết cho tôi”.
Triệu Lệ Chi đỡ Hạ Oanh Oanh, nói với nụ cười giả tạo: “Tôi chỉ nói trước thế này, nó mà không về làm dâu nhà đó thì tiền thuốc thang đắt đỏ cho ngày mai của chị cũng chấm dứt. Chị tự suy nghĩ cho kỹ”.
“Cút ngay! Không thì tôi xé mồm bà ra!”, Hạ Phương nheo mắt quát lớn, cả người âm u đến đáng sợ.
Triệu Lệ Chi hốt hoảng, vừa đỡ Hạ Oanh Oanh vừa lập bập lùi lại: “Rồi sẽ có ngày mày phải khóc lóc van xin bọn tao!”
Đuổi được đôi mẹ con kia rồi, Hạ Phương đóng sập cửa phòng rồi trở về bên giường bệnh, đưa một miếng bánh sang cho Tiết Lan Hâm: “Con mua bánh hoa quế mẹ thích nhất nè, mẹ ăn đi”.
Bà lại đẩy tay cô ra: “Tiểu Phương, con nói rõ cho mẹ… Khụ khụ… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ Phương đặt một ly nước vào tay bà, ôn tồn dỗ dành: “Mẹ ăn bánh uống nước trước rồi hai mẹ con mình nói chuyện nha?”
“Con…”
“Nha mẹ?”, Hạ Phương ôm chầm lấy tay Tiết Lan Hâm, giở giọng nhõng nhẽo: “Nhaaaaa?”
Tiết Lan Hâm: …
Bà đành uống mấy hớp nước, ăn thêm vài cái bánh.
Vị ngọt quen thuộc lan ra trên đầu lưỡi khiến đôi mắt bà như phủ lên một tầng sương.
“Con ra nước ngoài ba năm, mẹ cũng ngần ấy năm chưa được nếm lại”, Tiết Lan Hâm nhẹ giọng than thở: “Hồi xưa bố con đi làm về còn xếp hàng mấy tiếng để mua cho mẹ”.
Phải rồi…
Khi mẹ chưa ngã bệnh, cô chưa đi nước ngoài, mẹ con Triệu Lệ Chi chưa vác mặt tìm đến… Bọn họ từng là một gia đình hạnh phúc biết bao.
Nhưng giờ đây…
“Ai ngờ lại…”
“Mẹ..”, Hạ Phương định an ủi Tiết Lan Hâm nhưng lại không biết nói gì, chỉ thấy bà lắc đầu.
“Thôi, không nhắc đến những người đó nữa kẻo lại mất hứng. Mẹ con mình mấy năm không gặp nhau, phải nói chuyện gì vui vẻ mới được”, Tiết Lan Hâm nhìn con gái: “Có phải con nên nói cho mẹ viên thuốc ban nãy và thứ thuốc mấy năm qua con cho mẹ uống là gì không?”