Mục lục
Hôn nhân bất đắc dĩ - Hạ Phương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay, Hạ Phương ngủ rất ngon.

Tư Thành còn chưa làm việc xong cô đã ngủ.

Đợi đến khi thức dậy, cô phát hiện mình đang nằm trong lòng Tư Thành, mặt trời bên ngoài đã lên rất cao.

Hạ Phương xem giờ, đã hơn hai giờ chiều.

Hạ Phương ngáp một cái, thấy Tư Thành vẫn còn đang ngủ say, dáng vẻ yên tĩnh và trong sáng chẳng khác nào một đứa bé.

Hạ Phương không đành lòng đánh thức anh, cho nên mở to mắt nhìn anh một lúc lâu, sau đó ngáp một cái vùi mặt vào lòng anh ngủ tiếp.

Nhưng vừa mơ màng muốn ngủ thì cảm giác môi mình bị chặn lại, khó thở.

Còn có một đôi tay nóng bỏng di chuyển lộn xộn trên người cô.

Hạ Phương cho rằng mình gặp ác mộng, đang luống cuống tay chân phản kháng thì tay cũng bị đè lại.

Hơi thở quen thuộc phả vào mặt cùng với xúc cảm thân quen…

Hạ Phương mở mắt ra, nhìn vào khuôn mặt anh tuấn phóng to gấp mấy lần của Tư Thành.

Cô đẩy anh ra, thở hổn hẩn hờn dỗi: “Anh giết người hả?”

“Không giả vờ ngủ nữa à?”, Tư Thành cười xấu xa.

“Em giả vờ bao giờ, em ngủ thật mà!”

“Vậy khi nãy em sờ mặt và ngực của anh là mộng du sao?”

“Em… Người giả vờ là anh thì có?”, Hạ Phương lấy lại tinh thần, thẹn quá hoá giận.

Tư Thành cười xấu xa: “Ai giả vờ ngủ không quan trọng, chỉ cần chúng ta đều thức rồi là được”.

Sau đó, anh kề sát vào mặt cô: “Tối qua không đợi anh, hôm nay anh muốn phạt em”.

Hạ Phương ôm lấy cổ anh, nhướn mày cười khẽ: “Anh Thành đúng là thù dai, xem ra tay của anh đã không sao nữa, vậy tiếp theo phải xem biểu hiện của anh rồi”.

Tư Thành sa sầm mặt.

Cô bé này dám coi thường anh?

Anh bị thương ở tay, chân cũng chỉ hơi mỏi, đâu phải eo không cử động được.

Vì để Hạ Phương khóc lóc cầu xin, Tư Thành không nhiều lời, sử dụng hết bản lĩnh của mình, cúi đầu hôn lên môi Hạ Phương.

Hạ Phương vì để Tư Thành chịu thua, đương nhiên cũng không ngoan ngoãn mặc cho anh làm thịt mà liên tục đánh trả.

Giày vò một trận, khi hai người thức dậy lần nữa thì trời đã tối.

Tư Thành vốn đã đau bắp chân vì hôm qua đánh nhau quá dữ dội, lúc này chân còn bắt đầu run run.

Hạ Phương cũng không tốt hơn là bao, đấu với Tư Thành một buổi chiều, cô cảm thấy người mình bủn rủn không còn chút sức lực nào, nếu không phải vì không muốn yếu thế trước Tư Thành, có lẽ là cô còn không đi nổi.

Qua lần này, Hạ Phương đã hoàn toàn thay đổi nhận thức về Tư Thành.

Cô cho rằng trước kia người đàn ông này đã đáng sợ lắm rồi, hôm nay mới phát hiện lúc trước là anh đã nương tay.

Đương nhiên Tư Thành cũng thay đổi nhận thất về Hạ Phương, trước kia anh thương cô, sợ cô không chịu được giày vò nên không dám làm bậy, hôm nay mới phát hiện cô bé này điên lên thì không đến lượt anh ra tay.

Dù mệt đến mức đau nhức cả người, nhưng Tư Thành vẫn nở nụ cười hài lòng.

Thậm chí ngày hôm sau khi đi tới công ty, trên mặt anh vẫn còn đang cười.

Có điều cả ngày hôm nay hai người ngủ rất ngon, không biết bên phía cửa sông Trừng đã hỗn loạn đến mức nào.

Sự kiện kim cương mất trộm ở cảng hôm qua thu hút sự chú ý của toàn bộ cửa sông Trừng.

Thuyền trưởng nửa đêm báo án, không chỉ triệu tập công an của cửa sông Trừng mà còn triệu tập cả đội bảo vệ.

Từ ba giờ sáng đến ba giờ chiều, toàn bộ bến cảng đều bị chặn lại, toàn bộ thành phố đều đang tìm tung tích của rương kim cương kia.

Đội bảo vệ kịp thời chạy tới, bắt mấy người bị đánh gục ở bến cảng trước theo lệnh của Hạ Phương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK