Đưa Lucy Mộ Dung về nhà rồi, Hạ Phương và Tư Thành mới quay về căn nhà nhỏ của mình.
Nội thất và trang trí bên trong đã hoàn thành, mang lại một bộ mặt hoàn toàn mới cho căn nhà.
Hạ Phương gật gù đầy hài lòng: “Được đấy chàng trai. Trong thẻ còn tiền không? Hết thì nói tôi”.
Tư Thành: Nhìn tôi giống hạng ăn bám lắm hả?
Nhưng anh lười giải thích, chỉ buông một câu “Yên tâm, không tốn bao nhiêu cả” rồi im lặng đi vào phòng khách.
Một đêm trôi qua trong bình lặng và yên giấc.
Cho đến khi Hạ Phương bị tiếng chuông điện thoại đánh thức vào sáng hôm sau.
Đầu kia là y tá riêng cô vừa thuê để chăm sóc mẹ, gọi đến nói Hạ Khánh Dương đã có mặt tại bệnh viện, hiện đang gây gổ với Tiết Lan Hâm.
Đúng là âm hồn bất tán!
Hạ Phương bật dậy, sửa soạn thần tốc rồi huỳnh huỵch lao ra khỏi phòng.
Tư Thành cũng đã thay đồ xong, thấy cô hấp tấp vụt qua thì khó hiểu hỏi: “Em đi đâu đấy?”
“Bệnh viện!”, Hạ Phương vừa đáp vừa tròng giày vào, sau đó bị Tư Thành kéo tay lại.
“Để tôi chở”.
Hạ Phương nhướng mày: “Anh có xe à?”
Chiếc hôm qua chẳng dùng để đưa người đẹp về nhà rồi còn gì?
Tư Thành nhếch môi cười: “Thì do ai đó cứ cằn nhằn tôi mượn xe bạn mãi. Lần này là xe của tôi”.
Hai người đi xuống gara. Hạ Phương ngồi vào một chiếc xe trông hết sức bình thường, thậm chí còn có chút lạc hậu mà không khỏi liếc Tư Thành.
“Anh còn trẻ mà sao đi chiếc xe lão thành quá vậy?”. Lại còn chẳng khớp gì với ấn tượng mà anh ta tạo ra.
“Kinh tế có hạn, tạm thời đi chiếc này. Đợi sau này tôi giàu rồi sẽ đổi sang mẫu em thích nhé?”, một bên mày Tư Thành nhấc lên đầy khêu gợi.
Nhưng kiểu xe cô thích đều phải cả triệu bạc cơ…
Đôi mày Hạ Phương chau lại nhưng không nỡ lòng đả kích anh, bèn nói: “Được, tôi mong chờ đến ngày ấy”.
Xe có sang đến đâu cũng là xe của người ta, xe mình tuy cũ nhưng là của mình, thế nên Hạ Phương có cảm giác ngồi chiếc xe này thoải mái hơn nhiều.
Cô lại không biết chiếc xe này chỉ có vẻ ngoài là trông bình thường tẻ nhạt thôi, còn từ động cơ đến kết cấu và cả vỏ ngoài đều được đặt lặp riêng.
Giả cá hoàn toàn không thua kém gì chiếc siêu xe trước đó của Tư Thành.
Nghe tiếng động cơ kêu rừ rừ, Hạ Phương cười nói: “Máy cũng xịn đó chứ?”
Ánh mắt Tư Thành nhuộm ý cười: “Ừm, tôi có người bạn chuyên độ xe nâng cấp giúp cho”.
Hạ Phương: “Thì ra bạn anh cũng có nhiều người giỏi phết”.
Tư Thành cười: “Giống nhau thì chơi chung thôi”.
Hai mươi phút sau, Hạ Phương vọt ra từ thang máy lao tới phòng bệnh của Tiết Lan Hâm, lập tức nghe những âm thanh rống giận của Hạ Khánh Dương phát ra.
“Bà nghĩ cái gì vậy hả Tiết Lan Hâm? Bà có biết con gái cưng của bà bây giờ nó ra cái thể thống gì không? Trước thì lấy tiền của tôi đi nuôi trai, giờ bị tôi khóa thẻ thì tìm trai tới bao nuôi nó! Chứ bà nghĩ nó lấy đâu ra tiền sửa nhà? Cả mấy triệu tiền thuốc của bà nữa? Tất cả là tiền nuôi gái!”
Tiết Lan Hâm phun ra một bãi nước bọt: “Tôi còn chưa hỏi tiền thuốc của tôi đi đâu rồi đây mà ông dám nhục mạ con gái tôi?”
“Nhục mạ? Nó dám làm thì tôi dám nói! Bà đừng để cái mặt ngoan ngoãn của nó lừa, nó đã không còn như xưa rồi…”
“Ông nói như kiểu ngày xưa ông đàng hoàng lắm vậy. Ông dám bỏ vợ thì con bé thay đổi để tự bảo vệ mình có cái gì sai?”
Hạ Khánh Dương điên tiết: “Bà thật sự để cho nó tiếp tục như vậy à? Tôi cho bà biết, nó không về làm vợ nhà họ Tư thì cả đời này coi như xong!”
“Ông gấp gáp muốn gả nó đi nhanh như vậy là để tốt cho nó à? Ha, ông tưởng tôi không biết gì sao Hạ Khánh Dương? Sự thật là ông đã nhận của hồi môn đắt đỏ và khoản tiền đầu tư của nhà họ Tư nên mới bắt con bé xuất giá thôi!”
Hạ Khánh Dương cũng không tỏ ra giận dữ khi âm mưu bị vạch trần, ngược lại càng làm ra vẻ mình đúng: “Tôi làm thế không vì không ty thì vì cái gì? Hai chúng ta cùng nhau thành lập ra nó, suốt bao năm qua tôi đã bỏ biết bao công sức rồi bà có biết không? Chưa kể bây giờ Hạ Phương sống thành ra cái dạng này, làm dâu nhà họ Tư không chỉ vì công ty mà còn vì tương lai của nó nữa”.
Hay cho một câu vì tương lai!
Tiết Lan Hâm cười nhạt: “Nếu bọn họ thật sự tốt như vậy thì đứa con gái còn lại của ông đâu? Vội vã bày kế cho con gái lớn cướp người yêu của em, lại bắt Hạ Phương lập gia đình, đây là chuyện mà một người cha có thể làm à?”
Vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo của bà khiến Hạ Khánh Dương đã tức tối đến không nói nên lời càng thêm phẫn nộ, bèn vung tay muốn đánh bà.
Hạ Phương lập tức phá cửa xông vào, chụp lấy tay ông ta, âm u cảnh cáo: “Ông dám đụng mẹ tôi thử xem!”
“Mày… mày…”, mặt Hạ Khánh Dương đỏ rần rật: “Mày muốn phản rồi đúng không?”
“Người đó là ông mới đúng”, Hạ Phương hất cằm: “Đừng bắt tôi khui ra những chuyện bẩn thỉu ông làm sau lưng mẹ tôi mấy năm nay”.
“Mày nói chuyện với bố mày kiểu đó hả?!”, Hạ Khánh Dương gầm lên.
Hạ Phương mỉa mai: “Bố của tôi đã chết vào cái ngày không buồn để ý đến người vợ đang bệnh nặng mà rước con bồ nhí vào nhà rồi”.
Cô vứt bàn tay ông ta đi rồi quay lại vuốt lưng Tiết Lan Hâm: “Mẹ yên tâm, con không phải trẻ con nữa, có thể tự giải quyết chuyện của mình. Về sau mẹ không cần gặp hạng người vớ vẩn này nữa cho đỡ phiền lòng”.
Tiết Lan Hâm thở dài: “Ừ con”.
Hạ Khánh Dương bị mắng là vớ vẩn thì bật ra một tiếng cười giận dữ: “Có đại gia bao nuôi nên dám bật lại tao chứ gì? Vậy mày nên cầu cho thằng đó sẽ luôn cưng chiều mày như bố mày đi”.
“Chuyện ông không làm được thì việc gì phải đi cầu người khác?”, Hạ Phương liếc xéo ông ta, khoanh tay lại trước ngực: “Tôi nói lại một lần nữa, muốn gả con cho nhà họ Tư thì kêu con gái lớn của ông đi mà gả, sau này còn tới làm phiền mẹ tôi thì đừng có trách”.
Hạ Khánh Dương thở phì phò như một con trâu vừa ra khỏi cửa thì gặp Tư Thành đi mua đồ ăn sáng về, bèn dừng bước lại hỏi.
“Anh kia, anh là nhân viên khách sạn, chồng của Hạ Phương đúng không?”
Ông ta đã nhìn thấy gương mặt này trong tấm ảnh chụp Hạ Phương ở khách sạn đêm vừa mới về nước, được lưu trữ trong điện thoại của Lục Anh Đường.
Tuy chỉ có vài tấm ảnh ít ỏi, lại đều là góc nghiêng, nhưng trách sao được dung mạo người này quá xuất sắc, Hạ Khánh Dương chỉ nhìn một lần thôi đã nhớ.
Tư Thành chỉ hời hợt gật đầu: “Chào giám đốc Hạ”.
“Tôi cho anh hay, thẻ tín dụng của Hạ Phương đã bị tôi khóa rồi, nó không còn tiền để nuôi anh nữa”, Hạ Khánh Dương hầm hừ nói, đoạn lấy một chiếc thẻ từ trong áo ra đưa sang: “Đây là năm trăm nghìn. Chỉ cần anh lập tức ly hôn với nó rồi cầm giấy xác nhận đến đây, tôi sẽ cho thêm năm trăm”.
Thấy Tư Thành chỉ giương môi lên cười cười với vẻ khinh miệt trong mắt, lửa giận ông ta lại bốc lên: “Muốn gì nữa? Chẳng lẽ Hạ Phương còn cho anh được nhiều hơn? Ha, đừng nói anh không biết nó còn bán cả thân để kiếm tiền”.
“Còn anh tiếp tục nai lưng làm phục vụ thêm mười năm mới kiếm được một triệu. Đừng có được voi đòi tiên”.
Những lời này đương nhiên lọt vào tai Hạ Phương. Cô chỉ lười nhác nhìn ra ngoài, xem Tư Thành sẽ xử lý như thế nào.
Chỉ thấy anh nhét chiếc thẻ vào lại tay Hạ Khánh Dương: “Giám đốc vẫn nên giữ lại số tiền này, về lo liệu cho công ty thì hơn. Bằng không sợ rằng ông không đợi được đến ngày con gái xuất giá thì đã phá sản rồi”.
Chuông điện thoại Hạ Khánh Dương vang lên ngay đúng lúc ấy. Tư Thành nhướng mày hỏi: “Ông không nghe điện thoại sao?”
Hạ Khánh Dương lấy điện thoại ra với sắc mặt khó coi, vừa ấn nút đã nghe giọng Triệu Lệ Chi kích động thét lên bên kia: “Khánh Dương! Công ty gặp chuyện rồi! Anh về mau!!”