"Nếu Hạ Khánh Dương đối đãi mẹ con tôi tử tế thì không thành vấn đề, nhưng ông ta là kẻ ăn cây táo rào cây sung, ly dị tôi vào thời điểm tôi chật vật nhất, không ngó ngàng gì đến tôi và con. Nếu không phải mẹ con tôi còn có bản lĩnh thì đã bỏ mạng từ lâu, vậy mà các người còn mặt mũi đứng ở đây làm càn?"
Hạ Phương nghe xong mà chỉ muốn tặng cho mẹ một tràng pháo tay.
Cô biết mẹ cô không phải người yếu đuối nhu nhược, trước kia vì lười nên mới không thèm so đo với đám người này, nhưng khi họ được đằng chân lân đằng đầu thì bà cũng không phải nhẫn nhịn nữa.
Hạ Phương vui vẻ ra mặt.
"Chị... chị...”, Khâu Mỹ Văn mở miệng nhưng chỉ thốt ra được một âm tiết, cuối cùng đành giậm chân thình thịch, mặt đỏ đến mang tai.
"Thiếu tiền thì đi tìm Hạ Khánh Dương với Triệu Lệ Chi đi. Ông ta còn có gan muốn mở công ty chứng tỏ vẫn còn kha khá, mà vợ ông ta cũng không phải hạng vô dụng. Cô ta mới là con dâu của các người. Còn dám đến làm phiền tôi nữa thì đừng trách”.
Nói xong, Tiết Lan Hâm đóng cửa phòng bệnh lại.
Vệ sĩ bên ngoài thấy vậy thì bước tới: “Mời mấy ông bà”.
Bà Hạ trước kia nổi tiếng là người đanh đá chua ngoa, nay bị người con dâu trước giờ vẫn luôn im lặng mắng cho một trận thì máu nóng lên đầu.
Không lâu sau, bên ngoài chỉ có tiếng chửi thề văng vẳng.
Hạ Khánh Quang và Khâu Mỹ Văn cũng không thua kém, mở mồm là phun nước miếng tứ tung.
Hạ Phương chỉ cảm thấy xúi quẩy vô cùng, Tư Thành thì đã gọi bảo vệ bệnh viện tới, hợp sức cùng vệ sĩ của Tiết Lan Hâm. Khuyên bảo không xong, họ bèn tóm cổ những người kia ném thẳng ra ngoài khiến vô số người phải ngoái lại nhìn.
Hạ Phương lạnh lùng nhìn theo, quay lại nói với Tư Thành: “Xem ra phải tăng cường an ninh cho biệt thự”.
Lấy hiểu biết của cô về họ, chắc chắn họ sẽ không dễ dàng từ bỏ mà sẽ còn tìm đến gây phiền toái cho mẹ.
"Ừm, sau này sẽ dặn vệ sĩ đi theo bảo vệ mẹ", thấy vợ mình không vui vì chuyện gia đình, anh vỗ vai cô an ủi đồng thời thở dài, có những lời đến bên mép nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
Hạ Phương nhìn thấu tâm tư anh bèn khẽ mỉm cười: “Cái mặt này là đang muốn nói gì đúng không?"
Tư Thành không ngờ khi quan hệ của cả hai vừa tiến thêm một bước thì gặp phải phiền toái như vậy, chỉ im lặng lắc đầu.
Hạ Phương lập tức hiểu ngay: “Anh muốn nói là bên nhà anh càng đáng ghét hơn chứ gì?"
Ánh mắt Tư Thành sắc như dao: “Không sao cả, có anh đây, em sẽ không bao giờ phải trải qua bất cứ phiền hà gì”.
Tuy nói vậy nhưng trong lòng anh biết Hạ Phương ít nhiều gì cũng sẽ phải đối mặt với chúng.
Hạ Phương vừa mỉm cười vừa khoác tay anh: “Anh nghĩ em dễ bị ăn hiếp lắm à?"
Tư Thành bấm nhẹ lên chóp mũi, nói đầy cưng chiều: “Em dễ bị ăn hiếp hay không cũng không quan trọng, mà là anh không muốn đám người kia đến làm phiền em”.
Hạ Phương: “Vậy... có phải anh đang giấu em chuyện gì không?"
Đang yên đang lành thì Tư Thành không có lý do gì để bận tâm chuyện này cả, nên chắc chắn là có liên quan đến nhà họ Tư.
Lần này Hạ Phương đã đoán trúng, nhưng chính xác hơn là nhà họ Tư ở Giang Lâm chứ không phải Kinh Thành.
"Mai là tiệc mừng thọ của ông cụ, ông bảo anh dẫn em về", Tư Thành vừa biết tin vào sáng nay, vì sợ ảnh hưởng đến Hạ Phương nên mới không nói.
Nào ngờ cô chỉ bình thản đáp: “Hai mình cưới nhau cũng mấy tháng, giờ về gặp người lớn cũng đúng thôi”.
Ánh mắt Tư Thành sáng lên ý cười: “Em đồng ý nhanh như vậy, giống như nãy giờ anh chỉ lo hão ấy”.
"Nhưng nhà họ Tư ở Giang Lâm thì phiền phức hơn ở Kinh Thành một chút...”
Thấy anh còn muốn nói tiếp, Hạ Phương ngắt lời: “Mình đón mẹ ra viện trước đã, còn lại để nói sau nhé?"
Tư Thành gật đầu: “Em ở lại với mẹ đi, để anh đi làm thủ tục xuất viện”.
Vừa dứt lời thì đã thấy bác sĩ Trương hớn hở đi đến với một xấp giấy tờ trong tay.
"Anh Tư, cô Hạ, thủ tục đã hoàn tất rồi, hai người cầm biên lai xuống lầu thanh toán là được", ông ấy không nén được vẻ xúc động: “Bà Tiết khỏe mạnh xuất viện thật sự là tốt quá rồi”.