Mục lục
Hôn nhân bất đắc dĩ - Hạ Phương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thu Vãn Vân múc một thìa cơm đưa tới bên miệng ông cụ: “Bố đã làm tốt lắm rồi, nhưng đối mặt với cám dỗ, không phải ai cũng có thể kiên định được như bố, có điều tất cả những nhân quả này, bản thân chúng ta đều phải tự chịu”.

Ông cụ Tư gật đầu, đạo lý đúng là như thế.

Thu Vãn Vân có thể nói ra những lời này, có thể thấy bà ấy thật sự đã nhìn thấu Tư Trường Thịnh.

“Những lời bố nói khi nãy…”

“Bố, bố yên tâm, con biết rõ cái gì nên làm cái gì không nên làm, cũng hiểu cái gì nên nói cái gì không nên nói. Trong cái nhà này chỉ có bố thật lòng đối xử tốt với con, huống hồ con đang đợi em dâu có thể chữa khỏi bệnh cho con gái út của con nữa…”

Hai mắt ông cụ Tư sáng lên: “Con nói nhóc Tiết có thể chữa khỏi bệnh cho con gái út của con á?”

Thu Vãn Vân gật đầu, trong mắt có ánh sáng lấp lánh: “Có thể chữa khỏi cho con thì chắc chắn có thể chữa khỏi cho con bé”.

“Thế thì tốt quá, tốt quá, ha ha… Năm đó có thầy nói mấy năm tới nhà họ Tư chúng ta sẽ tìm được quý nhân bị lạc mất đã lâu, bố luôn nghĩ người đó là Tư Thành, bây giờ xem ra là nhóc Tiết mới đúng, ha ha…”

Thu Vãn Vân cười khẽ: “Bố nói đúng, em dâu không chỉ xinh đẹp còn giỏi giang, sau này chắc chắn có thể cùng với chú sáu giúp nhà họ Tư đi lên một tầm cao mới”.

Nghe thấy thế, ông cụ Tư cau mày: “Con thật sự thấy thế sao?”

Thu Vãn Vân cười khẽ: “Đương nhiên rồi, mấy năm qua con biết rõ Tư Trường Thịnh đang làm gì, nên con hiểu hơn hết tại sao nhà họ Tư không thể rơi vào tay ông ấy, nếu không…”

“E rằng gốc gác trăm năm sẽ bị…”, Thu Vãn Vân không nói ra câu sẽ bị huỷ hoại, nhưng ông cụ vẫn tự hiểu ra được.

Vì thế mà ông càng nhìn con dâu bằng ánh mắt khác hơn.

Hơn nửa tháng trôi qua, sức khỏe ông Tư và Tần Túc đã khôi phục được rất nhiều, làm Hạ Phương nghĩ cũng là lúc phải quay về Giang Lâm một chuyến.

Tư Thành cũng có ý định này.

Nhưng nghĩ đến bên Tư Trường Thịnh có thể sẽ ra tay, anh lại nói: “Nếu em lo cho dì thì cứ về trước, chuyện còn lại trong nhà để anh lo”.

Hạ Phương cũng không muốn dính líu vào nhà họ Tư quá nhiều nên gật đầu rồi chuẩn bị ít thuốc dị ứng cho anh, sau đó đến nhà Ngụy Thung để tạm biệt.

Không ngờ vừa đến thì lại thấy Tần Hách ở đây.

Quan trọng là hắn còn đang đứng cùng Kha Kha.

Hạ Phương ngạc nhiên đến há hốc mồm, đang nhanh chóng chạy tới thì thấy Tần Hách ngồi xuống, nói với cô bé con đang cúi gằm mặt: “Sao cháu lại ra ngoài một mình? Cha mẹ cháu đâu? Ngoài đường nhiều xe, cháu chạy ra ngoài là nguy hiểm lắm có biết không?"

"Ban nãy chú mà không thắng kịp là cháu bị ngã rồi", tuy giọng răn dạy nghiêm túc là vậy nhưng mặt mũi anh ta vẫn vô cùng ôn hòa.

"Mẹ cháu nằm mơ muốn ăn xiên nướng nên... nên cháu muốn đi mua cho mẹ", Kha Kha nhìn lên với gương mặt méo xẹo, nắm lấy tay Tần Hách lắc lắc: “Cháu không biết xiên nướng ở đâu hết, chú đẹp trai giúp cháu được không?"

Còn lấy một đồng năm mươi xu ra: “Cháu có tiền nè, chú dẫn cháu đi mua nha?"

Tần Hách nhíu mày, trong đầu tự hỏi mẹ của con bé này rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Thứ đồ ăn vặt vô bổ như xiên nướng đó thì bản thân tự ăn là được rồi, lại còn nói cho con mình làm gì? Đã thế con bé khờ khạo này còn tự chạy ra đi mua?

Chẳng lẽ tình cảm mẹ con không hòa thuận nên nó muốn lấy lòng mẹ...

Ấn tượng của hắn về người mẹ này lập tức giảm xuống số âm, lại còn thấy thương cho đứa bé.

"Mẹ cháu muốn ăn thì sẽ tự đi mua", Tần Hách nói: “Chuyện của người lớn, cháu không cần quan tâm đâu”.

Nào ngờ Kha Kha lắc đầu nguầy nguậy: “Hông phải, tại mẹ cháu bị đau, mấy hôm nay chỉ đi dạo gần nhà được thôi, cháu thương mẹ nên mới...”

Tần Hách lại càng thấy xót xa, vừa xoa đầu bé vừa nói: “Cháu là một em bé ngoan, nhưng mẹ cháu bị đau thì càng không thể ăn những thứ kia được. Để chú dẫn cháu đi mua món khác cho mẹ nhé?"

Bản thân hắn cũng cảm thấy thật kỳ lạ. Từ khi nào mà hắn lại có kiên nhẫn đối đãi với phái nữ như thế này, lại còn chủ động đề nghị dẫn đi mua đồ? Đúng là vô tiền khoáng hậu...

Người duy nhất hắn từng nuông chiều như vậy... chỉ có Tần Như Sương.

À, còn Ngụy Thung nữa...

Cái tên này khiến sắc mặt Tần Hách trở nên khó coi trông thấy, nhất là khi càng nhìn càng thấy đứa bé trước mặt giống với người kia, lại càng không biết cảm xúc trong lòng này là gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK