Ngụy Thung: “Không hỏi ý chị trước luôn?"
Hạ Phương nhướng mày: “Không đi với em thì đi với ai?"
Ngụy Thung không biết phải đáp thế nào, nửa ngày sau mới trợn mắt lên: “Chẳng lẽ chị không thể đi chơi với Kha Kha? Đã bao lâu rồi không đi với con bé…”
Hạ Phương cười khẩy: “Bao lâu rồi, thêm một ngày không sao đâu chị ơi”.
Ngụy Thung tức xì khói mà không nói được câu nào: “Cô nhìn lại cô xem, tới Kinh Thành bao ngày rồi mà không về thăm người nhà được một chuyến. Cô hết thương người ta rồi chứ gì?"
Hạ Phương nhún vai: “Nên tối nay chị đi với em, mai hai đứa mình đi gặp Kha Kha, vậy được chưa?"
Ngụy Thung mới tạm hài lòng: “Thế còn nghe được”.
Buổi biểu diễn âm nhạc kết thúc, Hạ Phương và Ngụy Thung đi ra hậu trường, thấy Chương Tử Lạc với gương mặt kích động đang đứng đó.
"Chị! Chị tới rồi!"
Nhớ đến lời ban nãy của Ngụy Thung, Hạ Phương dằn lại xúc động muốn "dợt" cô em ngay và luôn, thay vào đó thì xoa đầu cô bé: “Ừm, hôm nay làm tốt lắm, xem ra đã tập luyện rất chăm chỉ”.
Chương Tử Lạc đỏ mặt, cúi đầu lí nhí: “Nhờ có chị dạy đó, em vẫn còn nhớ những gì chị nói trước kia...”
Đúng là nhỏ em vừa dễ thương lại vừa hiểu chuyện.
Hạ Phương gật gù hết sức vừa lòng.
"Đây là... cô Ngụy ạ?", Chương Tử Lạc thấy người đứng bên cạnh thì lắp bắp hỏi.
Ngụy Thung lập tức nở nụ cười hiền dịu: “Chào em, em biết chị sao?"
"Em chào cô ạ! Em... em thích xem cô khiêu vũ lắm, theo dõi cô từ lâu rồi ạ", Chương Tử Lạc như được thấy thần tượng sống, hai mắt tràn đầy ánh sao.
Ngụy Thung bật cười: “Vậy sao? Chắc là do bà chị em ít nhảy quá nên chỉ có thể theo dõi chị rồi”.
Chương Tử Lạc xua tay rối rít: “Dạ không dạ không, đâu có..”.
Hạ Phương liếc xéo Ngụy Thung: “Hay ha, chị kêu em đừng bắt nạt nó, tới lượt chị thì được à?"
Ngụy Thung tỏ vẻ ngây thơ vô tội: “Bắt nạt gì chứ, chị đây là nâng cao đạp thấp, nâng cô đạp chị có hiểu không?"
Hạ Phương: ...
"Đây là chị họ của em hả Tử Lạc?", Đồng Minh Dư vừa nghe điện thoại xong, đi vào thì thấy hai cô gái trẻ đang đứng cùng Chương Tử Lạc, bèn niềm nở đến tiếp đón.
Nhưng khi vừa thấy rõ họ trông như thế nào, cô đã trợn tròn mắt, ré lên: “Là... là em?!"
Hạ Phương không ngờ Chương Tử Lạc lại nói thầy của mình rất ngưỡng mộ cô, còn đánh giá cao cô.
Đối mặt với vẻ kinh ngạc của Đồng Minh Dư, Hạ Phương cũng nhất thời ngơ ngác.
Không phải cô ngạc nhiên khi thấy Đồng Minh Dư, mà là cô đang cố nhớ xem người này là ai...
"Hạ Phương… là em sao?", Đồng Minh Dư kích động nắm lấy tay Hạ Phương, hơi mạnh tay khiến cô có chút không vui.
“Em không nhớ chị à?”, đôi mắt Đồng Minh Dư mở to, tràn đầy sự trách móc.
Khoảnh khắc đó Hạ Phương cảm thấy bản thân như một kẻ ngủ với người ta xong bỏ chạy.
Nhưng cô thực sự không nhớ nổi mình quen biết người này từ bao giờ...
"Chị là Đồng Minh Dư, từng tham gia cuộc thi violin quốc tế với em", Đồng Minh Dư hào hứng nói tiếp: "Khi đó em còn trẻ nên bị rất nhiều người coi thường, chị cũng là một trong số đó… Cho đến lúc em lên sân khấu thì bọn chị mới bị vả mặt."
Hạ Phương cuối cùng cũng nhớ ra.
Hình như là lúc cô mười bốn tuổi.
Năm đó Hạ Phương nhận được lời mời tham gia cuộc thi, cô không định đi nhưng vì mong muốn của mẹ nên cô đã chấp nhận lời mời.
Kết quả là khi đến nơi cô mới biết mình là người trẻ nhất trong đó.
Ngoài cô ra, những người tham gia đều đã ngoài hai mươi tuổi.
Không chỉ vậy, Hạ Phương lúc đó còn chưa dậy thì, chiều cao không đến một mét năm cùng với khuôn mặt ngây thơ, nhìn giống như một bé gái mười tuổi.
Mọi người nhìn cô như một kẻ kỳ quặc, như một người ngoại ngành nào đó vậy.
Ngày đó cô vẫn còn là một đứa trẻ, tuy tính cách tương đối thờ ơ, chưa bao giờ để ý đến ánh mắt của người khác nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu khi bị nhiều người nhìn chằm chằm như thế.
Điều khiến cô buồn bực hơn nữa là khi vừa đi vệ sinh về thì thấy có kẻ đang động vào đàn của mình.
Còn có một đám người tụ tập lại bàn tán, nói rằng chỉ là một đứa nhỏ mà được tham gia cuộc thi lớn như vậy, chẳng lẽ trong nước không có ai biết chơi đàn sao?
Họ thậm chí còn cười nhạo rằng có khi nào cô đang sử dụng đàn đồ chơi.
Hạ Phương tức giận đẩy đám người đó ra để bảo vệ đàn của mình, cất tiếng nói non nớt nhưng lạnh lùng: "Đàn là thứ rất riêng tư, xin đừng tùy ý động vào đồ của người khác".
Một cô gái tầm hai mươi tuổi cười mỉa mai: "Thứ riêng tư này không phải chỉ là đồ chơi thôi sao? Cho bọn chị xem một chút thì sao chứ?"
"Nếu chị nhớ không nhầm thì đây là cuộc thi quốc gia đó, mang đồ chơi lên sân khấu được không?", một cô gái khác cười đùa.
Đồng Minh Dư khinh thường: “Quả nhiên cuộc thi quốc gia cũng không tốt như tưởng tượng. Nói thì hay lắm, nào là phải thi nhiều vòng loại, chỉ những người thành công vượt qua hết mới có quyền tham gia chung kết, nhưng bây giờ ngay cả một đứa nhỏ cũng có thể đến đây”.
Đồng Minh Dư có thể đứng đây ngày hôm nay, cũng có nghĩa cô ấy cũng là một người tài năng, được ông trời ưu ái.
Cô ấy đã chơi violin từ khi còn học tiểu học, là một gương mặt đáng tự hào của trường cũng như ở nhà từ khi còn nhỏ.
Lớn lên cô ấy trở thành niềm tự hào của cả thành phố.
Chỉ mới hai lăm tuổi nhưng cô ấy đã ở đỉnh cao sự nghiệp, tham gia nhiều buổi biểu diễn lớn nhỏ cùng nhiều cuộc thi trong và ngoài nước, đạt được thành tích đáng kể.