Mục lục
Hôn nhân bất đắc dĩ - Hạ Phương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu Lục, ai dám động vào cậu trên địa bàn của tôi thế?”

“Sao lại đánh cậu đến mức này? Con mẹ nó, tôi không giết chết kẻ đó cũng sẽ khiến kẻ đó thành người khuyết tật!”

Phía sau đám côn đồ kia có một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi hoa hoè bước ra, cẩn thận đỡ Lục Trí Vân bị đánh sưng mặt dậy, cất giọng hung hăng.

“Là bọn họ!”, Lục Trí Vân trợn mắt nhìn Hạ Phương và Tư Thành bằng ánh mắt nặng nề: “Đánh chết người đàn ông này cho tôi, còn người phụ nữ này…”

Lục Trí Vân nói đến đây thì liếm môi, vẻ mặt trở nên bỉ ổi: “Bắt cô ta lại cho tôi, đưa tới phòng tôi ở trên tầng”.

“Hạ Phương, tôi đã cho cô cơ hội rồi, là chính cô không biết quý trọng nó! Thế nên đừng trách tôi không khách sáo!”, Lục Trí Vân cười châm chọc, nói với người đàn ông bên cạnh: “Đi tìm thêm giúp tôi mấy người đàn ông thân hình cường tráng, tối nay sau khi ông đây chơi xong rồi thì cho bọn họ trêu đùa một trận, dạy dỗ người phụ nữ không nghe lời này, để cô ta biết đắc tội ông đây sẽ có kết quả gì”.

“Vâng, cậu Lục yên tâm, chỉ có kẻ chán sống mới dám ra tay với cậu Lục trên địa bàn của tôi thôi!”, dứt lời, người đàn ông vung tay: “Còn không mau ra tay?”

Mười tên côn đồ cao lớn cường tráng sau lưng người đàn ông lập tức lao về phía Tư Thành như ông vỡ tổ.

Có điều bọn họ còn chưa kịp ra tay đã bị uy thế mạnh mẽ tản ra từ trên người Tư Thành làm sợ hãi, đều cứng đờ người đứng lại, không dám tuỳ tiện ra tay.

“Các người còn lo lắng điều gì mà không ra tay đi? Đánh cho ông đây, đánh chết thì có ông lo!”, Lục Trí Vân thấy Tư Thành và Hạ Phương hoàn toàn không sợ hãi thì tức đến mức thở hổn hển, mắng to một tiếng.

“Quản lý Điền, ông quản lý quán bar như thế à?”, Tư Thành vẫn luôn không nói gì bỗng nhìn về phía người đàn ông bên cạnh Lục Trí Vân với ánh mắt lạnh như băng.

Giọng nói này…

Quản lý Điền cứng đờ người, ông ta ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Tư Thành, ông ta lập tức tỏ vẻ hoảng sợ, trợn mắt há mồm.

“Anh, anh…”

Tư Thành chỉ ôm Hạ Phương đứng đó như thế, anh có vóc người cao lớn, khí thế mạnh mẽ tản ra trong vô hình khiến người ta cảm thấy khó thở.

Hai chân Quản lý Điền bắt đầu như nhũn ra, ông ta kích động tiến tới hai bước, run rẩy nói: “Anh… Anh Thành? Sao… Sao anh tới mà không nói một tiếng, để… để tôi tiện chào đón…”

Khi nãy Quản lý Điền chỉ hơi khom người tỏ vẻ lấy lòng, nhưng lúc này khi nói chuyện với Tư Thành, ông ta lại khom lưng chín mươi độ như sắp quỳ xuống, đầu cũng không dám nhìn lên, càng không nói đến việc nhìn thẳng vào Tư Thành.

“Đón tôi? Tôi làm sao đủ tư cách, vừa nãy ông còn muốn cho người đánh tôi thành tàn phế mà…”, Tư Thành cất giọng lười biếng, Quản lý Điền lập tức đứng không vững ngã quỵ dưới đất.

Sau đó, Tư Thành lại lạnh lùng nói thêm: “Muốn đánh tôi cũng được, đằng này còn muốn đưa vợ tôi đến phòng của người khác?”

“Anh Thành hiểu lầm rồi, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi! Tôi thật sự không biết anh ở đây, nếu biết thì dù có cho tôi mười lá gan, không, một trăm lá gan, tôi cũng không dám nói lời này!”, Quản lý Điền nói đến đây, thấy đám côn đồ ngu xuẩn kia vẫn đang vây quanh lấy Tư Thành thì vội vàng bò dậy, khẽ quát: “Các người đứng ngây người ở đó làm gì? Còn không mau xếp hàng chào hỏi anh Thành và chị dâu?”

Mấy tên côn đồ kia trước đó còn đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Phương, thầm nghĩ lát nữa xử lý người đàn ông này xong sẽ đến phòng của Lục Trí Vân hưởng thụ một chút, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Quản lý Điền, ông ta còn quát bọn họ như thế, cả đám lập tức sợ đến mức tất cả suy nghĩ đều biến mất.

Cả đám đồng loạt đứng nghiêm thành hai hàng cúi người chín mươi độ với Tư Thành và Hạ Phương, âm thanh vang dội đến mức lấn át cả tiếng nhạc ồn ào bên dưới: “Chào anh Thành, chào chị dâu!”

Khoé miệng Hạ Phương khẽ giật, thấy dáng vẻ như gặp ma của Quản lý Điền thì thầm nghĩ, chẳng lẽ Tư Thành vẫn còn thân phận khác?

“Quản lý Điền, ông làm thế là sao?”, Lục Trí Vân sững sờ, lảo đảo nghiêng ngả tiến lên, nắm lấy tay Quản lý Điền đang run rẩy: “Ông không biết tôi là ai à? Tôi bảo ông xử lý bọn họ mà!”

Quản lý Điền lập tức sa sầm mặt đẩy Lục Trí Vân ra, khẽ quát: “Cậu Lục, cậu không thể gây chuyện với anh Thành được đâu, nếu cậu biết điều thì lập tức xin lỗi anh Thành và chị dâu, nếu không thì…”

“Ha, ha ha…”, Lục Trí Vân như nghe thấy một chuyện vô cùng buồn cười, cười to nói: “Tôi cũng rất muốn biết ở Giang Lâm này còn có ai mà tôi không thể gây chuyện được?”

Dù là thị trưởng của thành phố Giang Lâm cũng không dám ngang nhiên đối nghịch với anh ta, người đàn ông này là cái thá gì?

Nếu Lục Trí Vân nhớ không lầm thì anh ta từng nghe Hạ Oanh Oanh nói Hạ Phương vì bị Lục Anh Đường phản bội, trong lúc nóng giận đi cưới một nhân viên phục vụ quán bar làm chồng.

Khi nãy người đàn ông kia nói Hạ Phương là vợ của anh, nên là…

“Quản lý Điền, tôi cho ông một cơ hội nữa, ông nhìn rõ cho tôi xem, tôi, là ai?”, Lục Trí Vân thở hổn hển nghiến răng, trợn to mắt túm lấy áo Quản lý Điền, chỉ về phía Tư Thành: “Anh ta là ai? Ông chắc chắn muốn chống đối tôi vì một nhân viên phục vụ quán bar à? Tôi thấy ông không muốn cái quán bar này mở cửa nữa đúng không? Có tin tôi lập tức cho các bộ phận liên quan đến niêm phong kiểm tra các người không?

Nếu là người bình thường, Quản lý Điền chắc chắn sẽ bị dao động bởi lời uy hiếp của Lục Trí Vân, nhưng mà…

Ông ta nhìn người đàn ông đang rất bình tĩnh, thậm chí còn đang cười một cách yêu nghiệt ở gần đó, không nhịn được run rẩy, sau đó đẩy Lục Trí Vân ra, nghiến răng nói: “Cậu Lục, nếu cậu còn gây sự nữa thì đừng trách tôi không khách sáo”.

“Không khách sáo? Tôi cũng muốn xem ông không khách sáo với tôi thế nào đấy?”, Lục Trí Vân giận điên lên, quát khẽ một tiếng rồi đẩy Quản lý Điền ra, xông lên muốn ra tay với Tư Thành.

Nhưng còn chưa đến gần Tư Thành, anh ta đã bị đám đàn em của Quản lý Điền chặn lại.

“Quản lý Điền, cái tên khốn kiếp này, buông tôi ra, bố tôi là thị trưởng tương lai của thành phố Giang Lâm đấy, con mẹ nó các người thử động đến tôi xem? Có phải ông bị điên rồi không…”

Quản lý Điền lạnh lùng nhìn Lục Trí Vân không ngừng nổi điên và giãy giụa dưới đất, ông ta lau mồ hôi lạnh, khom người nói với Tư Thành: “Anh Thành, anh muốn xử lý thế nào ạ?”

“Đưa đến đồn công an vì tội quấy rối phụ nữ và gây rối trật tự quán bar là được”, Tư Thành lười làm bẩn tay mình, hờ hững lên tiếng.

Quản lý Điền nói: “Nhưng bố của cậu ấy là thị trưởng tương lai của Giang Lâm, đưa đến đồn cảnh sát e rằng sẽ…”

Nghe thấy thế, Tư Thành lạnh lùng nhìn Lục Trí Vân dưới đất: “Không phải chỉ mới là thị trưởng tương lai thôi à? Còn chưa công bố thì tất cả vẫn chỉ là ẩn số”.

Quản lý Điền cứng đờ người, sau đó gật đầu thật mạnh: “Vâng, tôi sẽ làm theo lời anh”.

Lục Trí Vân không chịu để người khác dẫn mình đi, liên tục giãy giụa phản kháng, kêu gào, khiến không ít người chú ý, kể cả những người tham gia tiệc sinh nhật của Lucy Mộ Dung trong phòng VIP sau lưng Hạ Phương.

Có điều nhìn thấy cảnh này, mọi người đều sững sờ, ánh mắt nhìn về phía Tư Thành và Hạ Phương cũng thay đổi.

Lúc Lục Trí Vân bị trói tay trói chân đưa lên xe, anh ta còn đang lớn tiếng mắng Quản lý Điền.

Quản lý Điền không còn dáng vẻ cung kính khi ở bên cạnh Tư Thành nữa, ông ta lạnh lùng nhìn Lục Trí Vân: “Cậu Lục, tôi khuyên cậu nên khiêm tốn một chút, nếu còn gây chuyện thì vị trí của bố cậu cũng mất luôn đấy, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu”.

Thấy Lục Trí Vân trợn mắt há mồm, Quản lý Điền đóng cửa xe lại, lau mồ hôi lạnh vội vàng chạy về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK