Mục lục
Hôn nhân bất đắc dĩ - Hạ Phương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà ta luôn cho rằng căn nhà này là nơi trở về cuối cùng của bọn họ, dù có thế nào đi nữa cũng sẽ không bán.

Dù công ty mất thì cứ mất, nhưng nhà thì không được.

Công ty biến thành như bây giờ, ai cũng không xoay chuyển được, nhưng chí ít là bọn họ còn có nhà.

Còn chỗ để bám trụ, tất cả đều còn hi vọng.

Triệu Lệ Chi cũng luôn lấy việc mình có thể hất cẳng Tiết Lan Hâm, vào ở một biệt thự rộng lớn xinh đẹp này làm tự hào.

Bình thường cũng hay khoe khoang về căn biệt thự của mình.

Nhưng Hạ Khánh Dương lại vì cái công ty đã rách nát tơi tả kia mà muốn bán nhà?

"Ông Hạ, biệt thự của ông đính tên bà nhà, muốn bán thì cần có chủ nhà đến kí, ông đã hỏi qua ý kiến của bà nhà chưa?"

Hạ Khánh Dương tối sầm mặt lại, cắn răng: "Anh yên tâm, bà ấy sẽ kí thôi".

Trong mắt Hạ Khánh Dương, Tiết Lan Hâm cũng giống ông ta, đều xem Hạ Thị như bảo bối, vì Hạ Thị, Tiết Lan Hâm chắc chắn sẽ kí tên.

Hạ Khánh Dương vẫn có chút tự tin đó.

"Được, chúng tôi đã hẹn khách hàng xong xuôi rồi, phía khách cũng đã nộp một triệu tiền cọc, một lát nữa chúng tôi sẽ chuyển cho ông năm trăm nghìn. Mười giờ sáng mai chúng ta đến cục quản lý bất động sản và cục hành chính để hoàn tất thủ tục kí tên. Sau khi xong xuôi khách hàng sẽ chuyển tiền trong ba tiếng tiếp theo, ông thấy có vấn đề gì không?"

Môi giới bỗng thấy Triệu Lệ Chi mặt đen như đáy nồi, vọt thẳng vào trong quát lên: "Tôi không đồng ý".

Hạ Khánh Dương sầm mặt lại: "Tại sao bà lại ở đây?"

Triệu Lệ Chi cười gằn: "Tôi không đến thì đã không biết ông chuẩn bị bán nhà. Hạ Khánh Dương, ông điên rồi đúng không? Ông nghĩ bán nhà là sẽ cứu vớt được công ty của mình à? Đừng có mà mơ!"

"Bà câm miệng ngay, nơi này không có chỗ cho bà xen vào!", Hạ Khánh Dương trợn mắt, nổi giận quát lên với Triệu Lệ Chi.

"Tôi không đi, tôi nói cho ông biết Hạ Khánh Dương, Hạ Thị chắc chắn tiêu tùng rồi, cùng lắm là hai ba ngày nữa, nó chắc chắn sẽ phải đóng cửa, cho dù ông có bán nhà thì mấy triệu đó đập xuống công ty của ông có chống đỡ được thêm một tháng hay không? Ha ha, ông đừng có chọc cười tôi nữa!"

"Bà câm miệng, bà câm miệng lại cho tôi!", khoảng thời gian này vì chuyện công ty nên Hạ Khánh Dương đã gầy đi trông thấy, gò má hõm vào, hai mắt lồi ra, khuôn mặt giận dữ vặn vẹo, trông đáng sợ vô cùng.

Triệu Lệ Chi bị dọa lùi về sau hai bước, tay run rẩy, không nói nên lời.

Hạ Khánh Dương cắn răng: "Tình hình của Hạ Thị tôi rõ hơn bà, trước mắt chỉ còn thiếu chút tiền này thôi, chỉ cần có thể lấp vào thì tất cả vẫn còn kịp, Hạ Thị sẽ không đóng cửa, vĩnh viễn sẽ không!"

Hạ Thị từng là sự kiêu ngạo của ông ta, được như bây giờ là sự nỗ lực cả đời của ông ta, ông ta sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Triệu Lệ Chi cười gằn: "Tôi nói cho ông biết, đừng nói là mấy triệu, dù là mấy chục triệu Hạ Thị cũng không thể được cứu về nữa. Vấn đề của Hạ Thị căn bản không phải là thứ tiền có thể giải quyết. Nhà họ Tần muốn giải quyết ông thì cho dù có đập nhiều tiền vào hơn nữa, ông cũng không đỡ nổi!"

"Nếu tôi là ông thì sẽ nhân lúc Hạ Thị còn chưa sụp đổ này, bán lại cổ phần nắm quyền cho Tiết Lan Hâm, ra giá hai mươi triệu cho bà ta, sau đó chúng ta bắt đầu đầu tư lại. Chứ không phải như bây giờ, dốc hết tài sản trong nhà ra để lấp vào cái động không đáy Hạ Thị!"

"Bà thì biết cái gì!", Hạ Khánh Dương tức giận quát lớn, mặt đầy tức giận: "Tôi đã tìm được cao nhân cứu Hạ Thị rồi, chỉ cần có năm triệu, chẳng mấy chốc có thể giải quyết chuyện phiền toái này, đông sơn tái khởi".

"Bà cho là Tiết Lan Hâm ngu à? Bỏ hai chục triệu ra mua cổ phần của Hạ Thị á? Đúng là đàn bà, tầm nhìn thiển cận".

Hạ Khánh Dương mắng xong, thu lại cảm xúc của mình, nói với người môi giới vẫn trợn mắt há mồm ở bên cạnh: "Giám đốc, cứ quyết định vậy đi, sáng mai chúng ta gặp lại".

Nói xong, ông ta kéo Triệu Lệ Chi ra khỏi công ty môi giới.

Hai vợ chồng cả đường cãi vã trở lại biệt thự, Hạ Khánh Dương hứng thú bừng bừng, tựa như thấy tương lai và hi vọng, vừa mắng Triệu Lệ Chi vội vàng thu dọn đồ đạc, họ phải nhanh chóng dọn ra ngoài.

Triệu Lệ Chi ngồi dưới đất khóc lóc om sòm, nhất quyết không chịu dọn ra, bà ta nhất định không bán căn nhà này.

Hạ Khánh Dương cũng chẳng quan tâm bà ta, ông ta đã bắt đầu thu dọn những đồ quan trọng, còn cười nói với Triệu Lệ Chi: "Bà yên tâm đi, Chi Chi, không cần một năm đâu, chờ Hạ Thị vượt qua cơn sóng gió này, tôi sẽ bắt đầu lại một lần nữa, sẽ mua cho bà một cái biệt thự đẹp hơn".

Triệu Lệ Chi cười nhạt: "Cao nhân đâu? Cao nhân kia đã nói gì với ông?"

Hạ Khánh Dương thoáng đắc ý: "Bà không cần để ý, bà chỉ cần dọn dẹp đồ đạc trong nhà, giờ dọn sang bên nhà cũ ở tạm một thời gian, chờ cơn sóng gió này lắng xuống là được".


Triệu Lệ Chi nhất thời xụ mặt, bà ta lập tức tìm thám tử tư, điều tra hành tung và lịch sử trò chuyện điện thoại gần đây của Hạ Khánh Dương, phát hiện tất cả những điều ông ta nói đều chỉ nghe một người đàn ông xa lạ nói chuyện qua điện thoại. Ông ta ngay cả người ta như thế nào cũng chưa từng gặp mà đã dốc toàn lực, gửi gắm hết tất cả hi vọng vào người này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK