Mục lục
Hôn nhân bất đắc dĩ - Hạ Phương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Phương lắc đầu, kéo cô bạn vào phòng ăn rồi dùng điện thoại kết nối vào camera của nhà hàng, đưa sang cho Lucy Mộ Dung: “Cậu còn ngây thơ lắm, tự xem đi”.

Lucy Mộ Dung sửng sốt nhận lấy, thấy đó là hình ảnh ngoài hành lang thì còn ngạc nhiên hơn, nhưng sau đó thì không giữ bình tĩnh nổi nữa.

Bởi vì Ngô Bội Bội trong màn ảnh tuy đang nước mắt tuôn rơi nhưng mặt mũi lại vặn vẹo cực kỳ dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi đá vào cửa thang máy, lại sút văng thùng rác gần đó, rít lên: “Chết tiệt! Con mụ nhà quê mập như heo mà tưởng mình đẹp lắm chắc?"

"Sao không soi gương xem mụ xấu ma chê quỷ hờn cỡ nào mà còn đòi mặc kỳ bào? Muốn mặc lễ phục đẹp như tiên à, sao mụ không bắc thang lên hỏi ông trời đi? Mắc cười!"

"Heo già thối tha tởm lợm chỉ biết chèn ép tao! Mày đi chết đi, chết đi! Nếu không phải còn chưa cua được sếp Xuyên, không cam lòng rời khỏi LM thì tao đã đập bản vẽ vô mặt mày, bắt mày phải quỳ xuống xin lỗi tao rồi!"

Ngô Bội Bội gào ầm lên để phát tiết cơn giận, khi nhân viên đi tới yêu cầu cô ta bồi thường đồ dùng của nhà hàng mới chịu dừng lại, sau đó lại giương nanh múa vuốt với nhân viên: “Anh biết tôi là ai không mà dám bắt đền tôi? Tôi nói cho anh hay, tôi là bạn gái của Tổng giám đốc LM tại quốc nội, bạn gái của Sở Lâm Xuyên! Dám làm khó dễ tôi chính là đắc tội với anh ấy! Muốn bị đuổi việc thì cứ nói một tiếng xem?"

Tuôn xong một tràng, cô ta hống hách xoay người đi thẳng vào thang máy.

"Ối... vãi...”, Lucy Mộ Dung bị cảnh tượng vừa rồi làm cho sợ ngây người.

"Cái này là lật mặt như lật bánh tráng đây đó hả? Má ơi đổi mới tam quan luôn, mà... hồi nãy mình còn thấy tội nghiệp cho cô ta nữa chứ??", hai má cô ấy đỏ ửng vì bất bình.

"Bị mắng oan, cần phát tiết thì mình hiểu, nhưng kiểu này thì... có phải làm quá rồi không? Đứng trước khách hàng thì làm ra vẻ ta đây lắm, kết quả chỉ là kiểu người cực đoan, tự xem mình là nhất thôi đúng không?"

Hạ Phương đang thong thả gọi món, nghe Lucy Mộ Dung bình phẩm nửa ngày mới chậm rãi nói: “Vậy nên mới bảo không thể trông mặt mà bắt hình dong, cậu còn phải học nhiều lắm”.

Lucy Mộ Dung chu môi ra vẻ đáng thương: “Nhưng mà lúc cô ta bị khách hàng làm khó thì đáng thương thật mà, đâu ai biết cô ta sống hai mặt khác nhau một trời một vực như vậy đâu”.

"Có nhân thì sẽ có quả thôi. Nếu ngay từ đầu cô ta làm tốt công việc được giao, chăm sóc khách hàng chu đáo thì bây giờ bà Lưu gây khó dễ cũng là chuyện của bà ta. Nhưng cấp trên chỉ quan tâm đến kết quả, mặc kệ quá trình thế nào, chỉ cần cậu làm khách hàng phật lòng thì có bỏ ra bao nhiêu mồ hôi nước mắt đi nữa, người sai cũng là cậu”.

Lucy Mộ Dung hơi hé miệng, suy tư một hồi rồi gật đầu: “Cậu nói phải”.

Cô ấy hít vào một hơi: “Đúng là làm sếp mới hiểu tư tưởng nhau, còn phận làm công ăn lương như mình vẫn chỉ nhìn được có trước mắt thôi, nên mới bị chửi cả ngày”.

Hạ Phương bật cười: “Sao đấy? Dạo này bị sếp la à?"

Lucy Mộ Dung dẩu miệng: “Chứ gì nữa. Mình làm việc nghiêm túc lắm chứ bộ, lúc nào cũng chăm chỉ cần mẫn hết, vậy mà người ta vẫn vạch lá tìm sâu, suốt ngày xỉa xói mình...”

"Lúc trước mình cho rằng tất cả là tại mấy ông già đó, nên mấy ổng càng nói thì mình càng thấy ghét, càng không muốn làm việc, cuối cùng làm không tốt thì lại bị chửi, thành một vòng lặp luôn”.

Lucy Mộ Dung thở dài: “Bây giờ nhìn lại, có lẽ là đôi khi thái độ của mình không đàng hoàng nên bọn họ mới phê bình, cố ý gây khó dễ. Nhưng như vậy thì mình lại càng không thể để trong lòng nhỉ? Mục tiêu của mình là hoàn thành công việc để phát triển bản thân, không phải để cãi lộn với mấy người đó”.

Hạ Phương vừa cười vừa vỗ vai cô: “Chính xác, đồng chí Lucy trưởng thành rồi đó đa”.

Lucy Mộ Dung nguýt bạn mình: “Cậu tưởng ai cũng biến thái như cậu chắc, mới bao nhiêu tuổi mà đã nói chuyện như bà cụ non, làm việc số hai không ai dám nhận số một”.

"Chứng tỏ là mình còn trẻ đã bị xã hội vùi dập, cậu nên thương mình hơn mới đúng chứ?"

Lucy Mộ Dung nhíu mày: “Thương chứ sao không, cậu vốn cũng nên được lớn lên trong hạnh phúc, nhưng... Ôi...”

Hạ Phương vội vàng ngăn lại: “Thôi dừng dừng, cậu thương mình thì khao mình chầu này là được. Chứ nói mấy chuyện kia, cậu không mệt thì mình cũng phiền”.

Lucy Mộ Dung trợn mắt: “Khao? Cậu có biết ăn một bữa ở đây tốn bao nhiêu không? Mình mà có nhiêu đó tiền thì đâu tới nỗi bao năm nay không được đặt chân đến đây chứ??"

"Được voi đòi tiên quá, thôi tôi cho bà cái mạng này luôn nè”.

Hạ Phương nhìn bạn mình từ trên xuống dưới một phen rồi lắc đầu: “Thôi, mạng bà cho tôi cũng chẳng được tích sự gì, tự giữ đi”.

Lucy Mộ Dung làm ra vẻ bị tổn thương: “Chẳng lẽ tui rớt giá vậy hở?"

"Không phải là rớt giá, mà là cậu hợp làm một cô gái hoạt bát vui vẻ, sống đời đơn giản hơn. Giống mình thì mệt lắm”.

Lucy Mộ Dung thầm than thở. Tuy cô không biết Hạ Phương đã trải qua những gì nhưng lại chứng kiến rõ rệt sự thay đổi của bạn mình.

Đương nhiên là cô ấy xót bạn rồi nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể luôn ở bên những lúc Hạ Phương cần, mang đến sự quan tâm và thương yêu cho cô.

"Ui, nãy giờ đói xỉu rồi, cậu gọi món gì đấy?"

Hạ Phương đưa menu sang: “Muốn ăn gì thì gọi thêm”.

Lucy Mộ Dung nhìn lướt thôi cũng đã thấy Hạ Phương chọn sẵn một danh sách, món nào cũng đắt như lên trời, làm gì dám gọi thêm nữa.


"Nhiêu đây chắc đủ rồi, mà cậu gọi nhiều vậy không sợ hai đứa mình ăn không hết à?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK