Hơn nữa, hình như cô ta chưa trả tiền.
Hạ Phương sẽ để mình đi như này sao?
Nếu cô ta nhớ không nhầm thì mấy bản hợp đồng Hạ Phương vừa đưa, còn mấy tờ cô ta chưa ký xong kia kìa.
Bọn họ sẽ dễ dàng thả người đi như vậy à?
Lệ Minh Nhã nhìn Hạ Phương chằm chằm, thấy cô cứ mỉm cười suốt, vẻ mặt còn thân thiện, cô ta còn bắt đầu hoài nghi rốt cuộc người phụ nữ ác độc hại mình thê thảm ngày hôm qua có phải là người trước mặt đây không nữa.
Cô ta hít sâu một hơi: "Anh, chúng ta không thể đi như vậy được." Lệ Minh Nhã kéo Lệ Minh Hùng lại, nhỏ giọng nói.
Cô ta cảm thấy đám Hạ Phương rất là sai sai, đặc biệt là nụ cười trên mặt họ, khiến cô ta cảm thấy rất kỳ dị, thế là theo bản năng cô ta không dám nói to nữa, sợ có chuyện.
Lệ Minh Hùng nhíu mày: "Thế em tính làm gì?"
"Anh quên à? Tối qua bọn họ đã đối xử với em như thế nào?" Lệ Minh Nhã cắn răng, trợn mắt.
Lệ Minh Hùng nghĩ đến lúc sáng mình nhận được em gái, em gái nhếch nhách chật vật vô cùng, giây phút đó, suýt thì anh ta đánh chết mấy tên cấp dưới.
Đến giờ, mấy tên cấp dưới kia vẫn đang nằm thoi thóp trong nhà giam bí mật chịu phạt kìa.
Đám chó đó, đến em gái bảo bối của anh ta mà cũng dám dấy bẩn, đúng là chán sống.
Đáng hận hơn đó là tên đầu sỏ đã hại em gái anh ta phải chịu đựng những thứ này, lúc đó anh ta chỉ hận không thể tự tay đánh chết kẻ đó thì mới cam tâm.
Nhưng chỉ mấy tiếng sau, rốt cuộc anh ta đã trải qua cái gì, tại sao cơn giận lại bị dập tắt dễ dàng như vậy?
Lệ Minh Hùng cúi đầu nhìn Hạ Phương, không hiểu sao anh ta hơi bối rối.
Không biết có phải là ảo giác của anh ta hay không, anh ta cứ có cảm giác, cô gái có gương mặt thanh thuần vô hại này rất nguy hiểm.
Rõ ràng cô đang cười, nhưng cô lại cho người ta có cảm giác như là một con rắn độc, dù anh ta là loại người đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, nhưng khi nhìn cô tự nhiên anh ta sẽ cảm thấy hoảng sợ.
"Anh..." Thấy Lệ Minh Hùng cứ nhìn Hạ Phương chăm chú, Lệ Minh Nhã không kìm được hô lên.
"Chết tiệt!" Lệ Minh Hùng tỉnh táo lại ngay, anh ta cắn răng, lần nữa nhìn sang Hạ Phương, ánh mắt anh ta đã giăng đầy âm u và phẫn nộ.
Đúng vậy, anh ta rất tức giận.
Thế mà anh ta lại dễ dàng bị mê hoặc bởi một người phụ nữ trông mong manh yếu đuối.
Cái gì rất nguy hiểm cơ?
Rõ ràng cô chỉ là một người phụ nữ bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Mặc dù không biết cô dựa vào bản lĩnh gì mà quyến rũ được Tư Thành, nhưng không khó để nhìn ra, người phụ nữ này rất giỏi quyến rũ người khác.
Vừa nãy nếu cô không cố tình quyến rũ, vậy, vậy thì sao anh ta lại bị khuôn mặt cô mê hoặc?
Rồi sao lại đột nhiên chuyển số tiền công ty dùng để đầu tư khẩn cấp cho Hạ Phương?
Thậm chí anh ta còn cảm thấy cô đáng sợ?
Lệ Minh Hùng chỉ thấy nực cười, anh ta tự nhận mình rong ruổi khắp hai đằng hắc bạch, đại sát tứ phương, thế mà giờ lại bị một người phụ nữ yếu đuối làm cho quay vòng vòng.
Sự nhận thức này làm anh ta đen mặt, cả người tỏa ra hơi thở tức giận.
"Cô gái, cô đã làm tổn thương em gái tôi, cô còn lừa dối tôi để tôi chuyển tiền cho cô, tôi không cho cô một bài học, thì cô sẽ nghĩ chúng tôi dễ bắt nạt đúng không hả? Đồ yêu nữ!" Lệ Minh Hùng đỏ bừng mắt, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Hạ Phương, anh ta vung tay lên, mười mấy tên thuộc hạ lập tức xông lên bao vây.