Hạ Phương nhận được tin số kim cương được thả đi vào lúc chuẩn bị đến kho hàng.
Tô Tử Ninh hớt hải chạy đến báo rằng vừa có người gọi điện thoại đến, thông báo vali chứa đồ của họ đã được thông qua, có thể đến lấy về được rồi.
Hạ Phương thoáng đăm chiêu, giọng mang theo châm biếm: “Em chắc chắn người đó nói vậy chứ?"
"Vâng, em hỏi đi hỏi lại mấy lần, bên đó luôn nói là đã thông qua", bản thân Tô Tử Ninh cũng cảm thấy có vấn đề.
Vào lúc mấu chốt nhất thì giữ đồ của họ, bây giờ lại thả cho đi, rõ ràng có âm mưu gì ở đây.
"Em và sếp Khôn đi lấy đi, dặn anh ta dẫn theo mấy vệ sĩ, trên đường phải cảnh giác", nói xong, Hạ Phương cầm điện thoại lên gọi cho Tư Thành: “Đây là bất ngờ anh tặng em sao?"
Bởi vì sáng nay người nào đó vừa giúp cô chỉnh trang lại y phục, vừa ôm cô nói "Đi làm ngoan nhé, lát nữa sẽ có món quà bất ngờ tặng em".
Tư Thành cong môi cười: “Em thích không?"
"Dù gì cũng là đồ của em, sao lại không thích chứ?", Hạ Phương âm thầm trợn mắt, tự nhủ ông chồng nhà mình đúng là giỏi trò mượn hoa hiến Phật để lấy lòng cô.
"Vậy là được rồi. Lát nữa ăn gì, anh mang tới cho?"
Hạ Phương nhướng mày: “Anh định đích thân mang cơm đến cho em sao?"
"Cảm động không?"
"Thì cũng có...”
Hạ Phương đáp, nhưng trong lòng lại ẩn ẩn cho rằng thái độ tích cực này của Tư Thành không phải chuyện gì hay ho.
"Ngoan, nửa tiếng sau anh tới”.
Kết thúc cuộc gọi rồi, Hạ Phương lập tức đi đến kho hàng.
Vừa bước vào đã thấy Sở Lâm Xuyên đang cầm điện thoại của Lâm Thư Nhã trong tay, đang bặm môi tìm cách mở khóa.
Khổ nỗi anh thử tới thử lui đến toát cả mồ hôi mà cũng không thành công, ngược lại còn khóa luôn cả điện thoại.
"Chết tiệt!", gương mặt anh đỏ bừng vì tức tối. Rõ ràng cũng biết tí lập trình mà sao lại không giải quyết được chuyện cỏn con này chứ?
Đương lúc Sở Lâm Xuyên đang cân nhắc có nên đi tìm IT hay không thì thấy một bàn tay nhỏ nhắn vươn ra.
Anh ngẩn ngơ, còn chưa kịp hoàn hồn thì điện thoại trong tay đã bị lấy đi.
Tưởng rằng đối phương là Lâm Thư Nhã, Sở Lâm Xuyên bật dậy định giành lại thì mới nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của Hạ Phương.
Anh khựng lại, thấy cô cúi đầu mân mê điện thoại với vẻ chuyên chú, làm anh không dám rời mắt.
Chừng nửa phút sau, Sở Lâm Xuyên mới nhận ra thái độ không đúng mực của mình, bèn luống cuống gãi đầu. Sau đó Hạ Phương đã trả chiếc điện thoại lại cho anh.
Anh ngây dại chớp mắt.
Hạ Phương bĩu môi: “Anh muốn mở khóa chứ gì? Mở rồi đó”.
Sở Lâm Xuyên: ???!!!
Thánh thần thiên địa ơi!!
Đang giỡn mặt tui hả?
Loay hoay nửa tiếng đồng hồ không làm được gì, vậy mà vào tay sếp Phương thì chỉ cần nửa phút đã... đã... đã...
Sở Lâm Xuyên nhận lấy chiếc điện thoại mà như đi trên mây, sau đó thấy màn hình khóa đã được giải mật mã.
Hạ Phương còn mở cả Wechat để xem nhật ký nhắn tin.
Nói cách khác, thời gian để cô mở khóa chiếc điện thoại này...
Chỉ mất có mấy giây?
Trong phút chốc, Sở Lâm Xuyên cảm thấy cả thế giới như bị đảo lộn.