Mục lục
Hôn nhân bất đắc dĩ - Hạ Phương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Phương tập trung làm việc, gửi tin nhắn cuối cùng cho người kia rồi tắt máy, bắt đầu nghiên cứu công việc một cách kỹ lưỡng.

Chưa đầy nửa tháng nữa là đến sinh nhật của Lệ Minh Nhã, thời gian rất gấp rút nên phải chuẩn bị đầy đủ mọi vật liệu trước khi hoàn thành bản thiết kế.

Kim cương và vải lụa đều không phải vấn đề, nhưng khó khăn là ở các phụ kiện khác.

Quả thực Lệ Minh Nhã đã dùng rất nhiều sức lực để làm khó cô, cô ta am hiểu khá nhiều thứ thứ liên quan đến thiết kế nên ra tay rất chuẩn.

Càng như thế càng khiến Hạ Phương muốn chiến thắng hơn, cô muốn Lệ Minh Nhã phải khuất phục mình.

Một buổi chiều bận rộn trôi qua, Hạ Phương chuẩn bị xong đơn đặt mua các vật liệu cơ bản.

Đây là giao dịch mua bán có thể thông qua kênh nội bộ của công ty, còn những thứ khác thì cần cô phải đích thân ra tay.

Ngoài ra còn phải thiết kế bản vẽ.

Thiết kế là một công việc rất có tính chủ quan, có thể vẽ ra được là một chuyện, nhưng không thể khiến Lệ Minh Nhã hài lòng thì lại là chuyện khác. Nếu cô ta không vừa ý thì những chuyện khác đều không cần nói tiếp nữa.

Hạ Phương chuẩn bị kế hoạch chi tiết cho nửa tháng sắp tới rồi rời khỏi văn phòng đúng giờ tan làm.

Nhưng khi vừa bước xuống lầu, cô lập tức cảm nhận được có ánh mắt kỳ lạ đang nhìn mình.

Cô cau mày, không muốn chú ý đến nó.

Cho đến khi bước ra ngoài đại sảnh, Hạ Phương lại nhìn thấy Lục Trí Vân đang ôm hộp quà lớn, một thân đồ vest chỉn chu. Anh ta lập tức mỉm cười khi nhìn thấy Hạ Phương, vẻ mặt Hạ Phương lập tức tối sầm lại.

"Hạ Phương, cuối cùng em cũng tan làm", Lục Trí Vân đưa hộp quà cho Hạ Phương: "Xin lỗi, là do mấy ngày trước anh chưa đủ chân thành. Hôm nay anh nghĩ em sẽ thích món quà này, xin hãy nhận lấy tấm lòng của anh”.

Hạ Phương không nhận món quà của anh ta mà chỉ bình tĩnh nói: “Tôi tưởng lần trước mình đã nói rõ ràng với anh rồi mà nhỉ?”

Mặt mày Lục Trí Vân biến sắc, lập tức cười nói: "Anh không có ý gì khác đâu, chỉ muốn xin lỗi em thôi. Hạ Phương, em có thể cho anh một cơ hội không? Anh thừa nhận mình từng là một tên khốn nạn, nhưng bây giờ anh muốn thay đổi nên anh hy vọng em có thể cho anh một cơ hội, đừng đẩy anh ra xa được không?"

Hạ Phương khoanh tay trước ngực, cười khẩy: "Thay đổi thành dạng gì thì cứ thay đổi đi, tôi cũng đâu có quan tâm".

Lời cô nói khiến vẻ mặt Lục Trí Vân lại càng thêm méo mó, nhưng anh ta vẫn không để lộ cảm xúc thật của mình: "Hạ Phương, anh thực sự muốn xin lỗi em, em nhất quyết phải làm khó anh như vậy sao? Hay bây giờ anh mời em một bữa, chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện nhé? Em cứ coi đó là lời thỉnh cầu hèn mọn nhất của anh đi”.

Tất nhiên Hạ Phương không nhận lời mời của Lục Trí Vân.

"Không cần, ân oán giữa tôi và anh Lục đây đã kết thúc rồi. Xin đừng dây dưa thêm nữa, nếu không bị chồng tôi nhìn thấy rồi lại hiểu làm thì không tốt đâu".

Nói xong Hạ Phương còn thêm một câu: "Nếu gây ra hiểu lầm không cần thiết, lúc đó chống tôi lại lỡ tay bóp nghẹt nhà họ Lục thì lại phàn tác dụng với mong muốn của anh Lục mất".

Lục Trí Vân thấy Hạ Phương chuẩn bị rời đi thì vội vàng đuổi theo, khuôn mặt dữ tợn nói: "Hạ Phương, cô đang không biết đúng sai đấy!"

Hạ Phương không thèm để ý, Lục Trí Vân lại nói tiếp: "Cô nghĩ chồng cô thích cô nên mới cưới cô à? Đừng có ngây thơ nữa! Tôi biết rõ vì sao các người lại kết hôn với nhau, là bởi vì ngoại hình cô khá giống với người phụ nữ kia thôi!"

"Lúc trước Tư Thành đã từng nói không phải cô ấy thì sẽ không cưới ai khác, cũng vì cô ấy mà thủ thân như ngọc, hôm đó bị bỏ thuốc nên mới động vào cô, vừa khéo cô lại giống người kia, anh ta vì muốn tránh phạm sai lầm lần nữa nên mới nhắm mắt kết hôn với cô".

"Không tin thì cô đi hỏi anh ta đi, xem hôm nay anh ta có đi viếng mộ ai không? Nếu quả thật đã quên cô ấy thì tại sao hàng năm đều đến viếng mộ?"

"Cô biết không nhỉ? Ở Giang Lâm này anh ta có một căn biệt thự tên là Lộc Uyển, nó được xây vì cô gái kia đó. Hơn nữa, lúc đó anh ta chỉ mới hơn hai mươi, hoàn toàn không dựa vào tài lực của gia đình mà là tự thân nỗ lực để xây nên. Nhưng vừa mới xây xong căn biệt thự đó thì cô gái kia đã mất, không kịp dọn vào ở".

"Cô biết tại sao nó tên là Lộc Uyển không? Ha ha ha, vì cô gái đó họ Lộc, cô nghĩ tất cả những điều này chỉ là trùng hợp thôi à?"

"Nói xong chưa?", Hạ Phương đứng trước xe của mình, quay đầu nhìn Lục Trí Vân một cách lạnh lùng: "Cho dù lời anh nói là thật hay là giả cũng đều không liên quan đến tôi, anh cũng nói rồi mà, người phụ nữ kia đã chết rồi, tôi so đo với một người không còn sống để làm gì?"

Hạ Phương giễu cợt một tiếng rồi lên xe, đóng cửa lại, nổ máy rời đi.

Lục Trí Vân vẫn không cam lòng mà đứng ngoài hò hét gì đó, Hạ Phương chẳng thèm để ý.

Mãi đến khi xe của Hạ Phương đã đi xa, Lục Trí Vân mới gắt gỏng bóp chặt hộp quà kia: "Hạ Phương, đừng có mà kiêu căng, sẽ có lúc cô phải rơi lệ!"

Lúc về đến nhà, Hạ Phương thấy mẹ đang ăn cơm.

"Cục cưng về rồi đấy à, Tư Thành có về ăn cơm không?", Tiết Lan Hâm ló đầu ra từ phòng bếp, tươi cười nhìn Hạ Phương.

Hạ Phương hơi sững người, lâu lắm rồi cô chưa được nếm trải cảm giác khi về nhà có người đang cơm nước chờ sẵn.

Lúc trước mẹ thường hay bận công việc, chỉ thỉnh thoảng nấu cơm cho cô, sau đó lại bị bệnh, từ đó cũng chưa từng nấu cơm lại.

Rồi sau đó nữa, cô kết hôn với Tư Thành, Tư Thành cũng biết nấu cơm, nhưng phần lớn thời gian anh về nhà muộn hơn cô, luôn là cô ở nhà chờ anh về nấu cơm.

"Để con hỏi anh ấy thử", Hạ Phương gọi điện cho Tư Thành.

Đầu bên kia chờ một lúc lâu mới nhận máy, theo đó là giọng nói vương chút mỏi mệt của Tư Thành: "Nhớ anh à cục cưng?"

Hạ Phương ho khan hai tiếng: "Mẹ hỏi anh có về ăn cơm không".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK