"Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát, cô có tin là tôi tố cáo cô tội bán dâm không?"
Trong phòng tắm chẳng mấy chốc đã vang lên tiếng nước chảy, Lucy Mộ Dung hít sâu một hơi. Nhớ đến gương mặt trào phúng vừa nãy của Sở Lâm Xuyên, cô ấy đỡ chán, trong lòng buồn bực không thôi, hoàn toàn không có tâm trạng đâu mà để ý đến Hạ Lâm Dịch đang ầm ĩ ngoài cửa.
Từ lúc bị Hạ Lâm Dịch hò hét đánh thức, mở mắt ra lại thấy khuôn mặt đẹp trai của Sở Lâm Xuyên ở bên cạnh, Lucy Mộ Dung đã biết chuyện này không phải là ngoài ý muốn.
Chuyện tối qua e là do tên Hạ Lâm Dịch kia đã một tay sắp xếp.
Vì anh ta muốn biến cô thành người lăng loàn, dơ bẩn giống như anh ta.
Nhưng cô ấy không hiểu nếu như tất cả đều là do Hạ Lâm Dịch sắp xếp thì tại sao người kia lại là Sở Lâm Xuyên?
Sở Lâm Xuyên có thân phận gì mà Hạ Lâm Dịch lại có thân phận gì?
Anh ta không thể động được đến Sở Lâm Xuyên, càng không thể tính kế để Sở Lâm Xuyên phát sinh quan hệ với cô ấy được.
Với đức hạnh của Hạ Lâm Dịch, nếu muốn tính kế cô thì chắc chắn sẽ ra tay rất tàn độc, tìm gã đàn ông bậy bạ nào đó đến chà đạp cô rồi.
Sao có thể động được đến Sở Lâm Xuyên có thân phận và địa vị cao hơn anh ta biết bao lần?
"Lucy Mộ Dung, tôi cho cô một cơ hội, cô có mở cửa không?"
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa rầm rầm, như thể một giây sau sẽ đá bay cánh cửa chướng mắt này.
Mà Sở Lâm Xuyên cũng đã choàng áo tắm màu trắng đi ra, liếc nhìn cánh cửa phòng đang rung lên không ngừng kia, anh ấy bước đến trước mặt Lucy Mộ Dung rồi lười biếng hỏi: "Người đàn ông của cô đấy à?"
Lucy Mộ Dung đen mặt lại, đối diện với vẻ mặt trêu người của Sở Lâm Xuyên thì bỗng cười khẩy: "Anh hài lòng lắm nhỉ?"
"Hài lòng à?", Sở Lâm Xuyên nhìn vết hôn đỏ thẳm trên bả vai Lucy Mộ Dung, ung dung đáp: "Ừ, hài lòng lắm".
Lucy Mộ Dung thẹn quá hóa giận, trừng mắt với anh ấy.
Sở Lâm Xuyên nhướn mày nở nụ cười, ung dung nhặt quần áo trên đất lên rồi mặc vào ngay trước mặt Lucy Mộ Dung.
Lucy Mộ Dung giận đến mức xì khói, lại không dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ có thể sa sầm mặt bảo: "Anh không vào nhà vệ sinh thay được à?"
Sở Lâm Xuyên vừa gài nút vừa nhìn Lucy Mộ Dung đang ngồi trên giường ôm chăn chen kín người: "Tối hôm qua cũng bị cô nhìn hết rồi mà?"
Lucy Mộ Dung tức đến bật cười: "Sếp Xuyên tự tin thật đấy, anh nghĩ ai cũng có hứng thú nhìn anh khỏa thân à".
Nói xong, cô bực bội ôm chăn xuống giường, gian nan nhặt quần áo trên đất lên rồi tập tễnh bước vào nhà vệ sinh.
Sở Lâm Xuyên vốn đang ung dung mặc đồ, nhưng khi tầm mắt rơi lên mảng màu đỏ sẫm trên chiếc ga giường nhăn dúm dó, con ngươi lập tức co rút lại.
Cô, cô ấy không phải là...
Sở Lâm Xuyên trừng lớn hai mắt, hơi thở bỗng trở nên rối loạn khi nhìn mảng đỏ ở trên giường, vẻ mặt bình tĩnh ung dung lập tức bị đánh nát, chỉ còn sót lại sự luồng cuống và bối rối.
Lucy Mộ Dung tắm rửa rất lâu trong nhà tắm, mà Hạ Lâm Dịch ở ngoài đã báo cảnh sát đến đây, quản lý khách sạn cũng không chịu nổi áp lực từ anh ta.
Sở Lâm Xuyên nén sự kinh hoảng xuống đáy lòng, gọi điện cho quản lý dẫn người đến phòng của anh ở cuối dãy hành lang trước.
Lúc anh ấy đang tắm thì đã xem qua camera giám sát, tối qua căn phòng kia đúng là có phụ nữ đi vào, tuy anh ấy không nhìn rõ được người đó là ai, nhưng cũng đã có thể khẳng định được đó chính là người chuốc thuốc mình.
Không phải gã bên ngoài kia nói phòng của Lucy Mộ Dung bán dâm à?
Vậy trước hết cứ để cảnh sát đến xem căn phòng thật sự có vấn đề kia đã.
Thế là ngoài hành lang chẳng mấy chốc đã vang lên tiếng kêu sợ hãi của nhân viên khách sạn, tiếp đó là tiếng quát khẽ của quản lý, cuối cùng là một loạt tiếng bước chân chạy về phía cuối hành lang.
Hạ Lâm Dịch còn đang khổ sở đấu tranh để cảnh sát đừng đi, nhưng rõ ràng là bên căn phòng kia đã xảy ra chuyện lớn, sao cảnh sát có thể không qua đó xem thử?
Sở Lâm Xuyên cho bảo vệ đến dẫn Hạ Lâm Dịch đi với lý do quấy rối khách sạn, sau đó anh ấy cũng vội vàng rời khỏi phòng.
Lúc Lucy Mộ Dung đi ra thì Sở Lâm Xuyên đã không còn, tiếng ồn ào bên ngoài hình như cũng đã cách rất xa.
Cô ấy quay đầu nhìn dấu vết ở trên giường, tâm trạng khó khăn lắm mới ổn định lại lập tức hoảng lên.
Cô ấy sốt ruột dọn dẹp ga giường lại một lần, nhưng trong đầu cứ luôn hiện lên hình ảnh ngổn ngang tối hôm qua.
Cô đỏ mặt lên, cắn răng lại, mắng Sở Lâm Xuyên trong lòng không biết bao nhiều lần.
Rồi cô ấy bỗng nghe được tiếng gõ cửa ở bên ngoài, còn tưởng là Hạ Lâm Dịch lại tới, nhưng bất ngờ nghe được giọng nói của nhân viên phục vụ khách sạn, bảo là người do sếp Xuyên gửi đến.
Vẻ mặt Lucy Mộ Dung thoáng thay đổi, nhưng cuối cùng vẫn mở cửa cho người ta vào.
Nhưng nhân viên kia vừa thay ga giường, Lucy Mộ Dung thì chuẩn bị rời khỏi phòng thì Hạ Lâm Dịch đã như một cơn gió vụt tới bắt lấy tay Lucy Mộ Dung, khuôn mặt dữ tợn: "Lucy Mộ Dung, rốt cuộc cô cũng chịu đi ra rồi?"
Nói xong, anh ta kéo Lucy Mộ Dung đi ngược lại vào trong phòng: "Gã kia đâu? Cô giấu ở đâu rồi?"
"Ồ, sao thế, sợ tôi phát hiện vấn đề nên phải vội vàng gọi nhân viên đến hủy thi diệt tích à?", thấy nhân viên đã dọn dẹp phòng sạch sẽ, Hạ Lâm Dịch giận sôi máu, liều mạng chạy tới muốn lấy ga giường cũ trong xe đẩy ra xem.
"Cô giấu ở đâu? Cô cho rằng bảo người ta dẫn tôi đi là giấu được thằng gian phu kia à? Ngây thơ! Cho dù có phải đào ba tấc đất lên tôi cũng bắt cho bằng được cái thằng ngựa hoang đó!"
"Thưa anh, anh làm gì vậy?", nhân viên khác sạn sầm mặt lại, tiến lên cản Hạ Lâm Dịch, nhưng Hạ Lâm Dịch cứ như hóa điên, liên tục lôi ga giường ra hết ném rồi lại vứt.
Nhưng từ đầu đến cuối lại không tìm được thứ mình muốn tìm, cuối cùng chỉ có thể âm trầm nhìn Lucy Mộ Dung: "Nói mau, rốt cuộc tối qua cô ở cùng ai, thằng kia là đứa nào?"
Sắc mặt Lucy Mộ Dung hờ hững, ung dung cười nói: "Tôi còn phải hỏi anh đấy, sao miệng anh cứ hở một tí là bảo phòng tôi có đàn ông khác, đâu ra? Tôi không biết có gã nào trong phòng tôi mà anh lại biết?"
"Chẳng lẽ là anh sắp xếp cho tôi?", Lucy Mộ Dung hất cằm lên, giọng điệu sắc bén.