Mục lục
Hôn nhân bất đắc dĩ - Hạ Phương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dứt lời, hắn ta vung tay: “Mấy anh em, xông lên dạy dỗ cô ta cho tao”.

Hạ Phương khởi động cổ chân, Chương Tử Lạc ở sau lưng ôm lấy cánh tay cô, sợ hãi hô to: “Chị, lát… lát nữa, em xông lên ôm lấy mấy người kia, chị… chị chạy về phía sau, cứ chạy đi, đừng… đừng dừng lại”.

Rõ ràng bản thân đang sợ đến mức liên tục run rẩy, nhưng Chương Tử Lạc vẫn muốn để Hạ Phương chạy trước.

Vẫn ngu ngốc một cách đáng yêu giống như đúc khi còn bé.

Hạ Phương vỗ nhẹ tay cô ấy, đẩy cô ấy ra sau lưng mình: “Không sao, em đứng sau lưng chị đừng chạy lung tung, bảo vệ bản thân, bọn họ cứ giao cho chị”.

Vừa dứt lời, cô đã xông lên, chào hỏi những tên côn đồ kia bằng các động tác tàn nhẫn.

Chỉ một phút, bốn năm người đàn ông cao to đã ngã dưới đất, liên tục rên rỉ.

“Mày… Mày…”, Hồ Đại Đông thấy thế cũng sợ ngây người, nghiến răng: “Không ngờ mày cũng có chút bản lĩnh, xem tao đích thân xử lý mày đây”.

Nhưng hắn ta tiến lên chưa được nửa phút đã bị Hạ Phương đánh nằm dưới đất, không thể di chuyển được nữa.

Hạ Phương vỗ tay nhìn đám côn đồ ngã trái ngã phải dưới đất với vẻ chê bai: “Chỉ có chút bản lĩnh như thế cũng dám ra ngoài làm côn đồ, còn là đại ca của khu vực này? Ha ha, ở đây không có người nào mạnh một chút à?”

Hồ Băng Nhi thấy thế, có muốn khóc cũng không khóc được nữa, cô ta cắn môi, sợ hãi nhìn Hạ Phương: “Rốt cuộc chị là ai?”

“Các em không cần biết tôi là ai, các em chỉ cần nhớ kỹ, sau này không được bạo lực học đường nữa, nếu không… tôi không ngại đổi đại ca cho nơi này đâu”.

Câu nói của Hạ Phương khiến mấy chị em bên cạnh Hồ Băng Nhi đều thay đổi.

Hồ Đại Đông dưới đất giận đến mức méo cả miệng: “Mày… mày nói năng hùng hồn thật đấy, mày có biết tao… tao là đàn em của ai không?”

Hạ Phương móc lỗ tai, sao những người này cứ thích gọi cứu binh vậy nhỉ? Có thể dọn xong trong một lượt được không?

Thời gian của cô quý báu lắm.

“Tao cho mày biết, người chống lưng cho tao là nhà họ Tần, một trong bốn gia tộc lớn ở Kinh Thành đấy có biết không? Dám gây chuyện với tao nghĩa là chống lại nhà họ Tần, mày có dám nói tên mày ra không?”, Hồ Đại Đông bò dậy hô to.

Nhà họ Tần…

Lại là nhà họ Tần.

Cô thế này là đang đối đầu với nhà họ Tần à?

Hạ Phương cười khẽ: “Thì ra là đàn em của nhà họ Tần, chẳng trách lại sủa khó nghe thế. Nhưng anh cho rằng nhắc tới nhà họ Tần thì tôi sẽ sợ à? Ha ha, dù người nhà họ Tần có ở đây, tôi vẫn có thể đánh anh như thường”.

Vừa dứt lời, cô ngước mắt nhìn lên thì thấy có một đám người đi ra từ một quán ăn riêng tư.

Nhìn kỹ thì chẳng phải đó là Tần Thủ Văn của nhà họ Tần hay sao?

Không chỉ thế mà Lục Anh Đường và Hạ Oanh Oanh cũng có mặt, đang nịnh nọt mấy người nhà họ Tần.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, đi đến đâu cũng có thể gặp người nhà họ Tần.

“Anh ơi,. mau nhìn kìa, đó là ông Tần và cậu Kha…”, Hồ Băng Nhi chợt kích động nắm lấy tay Hồ Đại Đông, hưng phấn cất lời: “Người phụ nữ này dám xem thường chúng ta, xem thường nhà họ Tần, anh mau bảo cậu Kha đến cho nó một bài học đi”.

Chỗ mấy người nhóm Hạ Phương đang đứng chỉ cách quán ăn kia khoảng mấy chục mét.

Đương nhiên Tần Kha vừa đi ra cũng phát hiện khung cảnh ồn ào bên này.

Đặc biệt là khi Hồ Băng Nhi và Hồ Đại Đông kích động chạy về phía này, anh ta vừa nhìn đã nhận ra cô.

Hai anh em thêm dầu vào lửa với Tần Kha và Tần Thủ Văn một lúc, sau đó cả đám người bén kéo nhau đi về phía Hạ Phương.

Đi mấy bước thì Hạ Oanh Oanh đã nhận ra Hạ Phương và Chương Tử Lạc, cô ta kích động nắm lấy tay Lục Anh Đường: “Là Hạ Phương và Chương Tử Lạc, từ nhỏ hai người này đã không ngoan ngoãn, không ngờ chạy đến Kinh Thành rồi vẫn gây chuyện với người nhà họ Tần…”

Lúc nghe thấy hai chữ Hạ Phương, đầu óc Lục Anh Đường gần như trống rỗng.

Hắn ta nắm lấy tay Hạ Oanh Oanh, kích động hỏi: “Cái… Cái gì? Em vừa nói là ai?”

Vừa nói xong, hắn ta cũng nhìn thấy Hạ Phương duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp không thể tả dưới ánh đèn ở cách đó không xa.

Nhưng Hạ Phương lúc này có xinh đẹp đến mấy, Lục Anh Đường cũng thấy cô đáng sợ như ma quỷ.

Hắn ta kéo tay Hạ Oanh Oanh, kích động ngăn cản mấy người Tần Thủ Văn: “Không… Không thể đến đó được”.

Một khi đến đó, chuyện hắn ta cứu người sẽ bị vạch trần.

Ngày đó khi Hạ Phương xông lên cứu người, Tần Kha vẫn còn tỉnh, anh ta cũng từng nhìn thấy Hạ Phương.

Anh ta vốn nghĩ Hạ Oanh Oanh và Hạ Phương có chút giống nhau, nên Tần Kha không thể nhận ra, cho nên mới không vạch trần hắn ta.

Nhưng nếu Hạ Phương đứng bên cạnh hắn ta thì tình huống sẽ khác đi.

Khó khăn lắm hắn ta mới có thể dựa vào nhà họ Tần vực dậy một lần nữa.

Đầu tiên là mượn sức mạnh của nhà họ Tần giúp nhà họ Lục vượt qua cửa ải khó khăn, hiện tại còn giành được mấy dự án lớn có triển vọng nhất thành phố Giang Lâm, để nhà họ Lục có chỗ đứng ở thành phố Giang Lâm, thân phận của Lục Anh Đường cũng trở nên cao quý hơn, bây giờ đi đến đâu cũng được cư xử tao nhã lễ phép, thậm chí là cung kính.

Cảm giác này thật sự rất thích.

Một khi chuyện cứu người bị vách trần, hắn ta sẽ không chỉ mất đi sự che chở của nhà họ Tần, mà còn có khả năng bị nhà họ Tần chất vấn và trả thù.

Chỉ nghĩ tới hậu quả đó thôi, Lục Anh Đường đã liên tục run rẩy.

Không… Không được!


Nhất định không thể để chuyện này diễn ra

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK