Viện trưởng họ Triệu nghe vậy thì nhíu mày, liếc nhìn người đàn ông khôi ngô kế bên với vẻ lo lắng. Thấy khóe miệng đối phương mỉm cười nhưng mắt lại sắc như dao cạo, ông ta đổ mồ hôi: “Anh…”
Tư Thành bỗng bước tới đứng bên Hạ Phương: “Tiền thuốc còn thiếu bao nhiêu?”
Hạ Phương không ngờ anh sẽ xuất hiện vào thời điểm lúng túng thế này, bèn trở nên mất tự nhiên, húng hắng ho vài tiếng: “Không thiếu nữa, tôi đóng đủ rồi”.
Một bên mày Tư Thành nhấc lên: “Thế à?”
Cô y tá vừa định mở miệng thì bà Lưu đã lại quang quác xen ngang: “Đóng đủ là đủ thế nào? Thứ không xu dính túi như mày móc đâu ra ba bốn trăm nghìn đóng cho ba tháng, nói gì tới mấy triệu một năm?”
“Không có Hạ Khánh Dương chu cấp, thứ hàng qua tay như cô đem ra chợ bán cũng chẳng được tới một triệu”, tiếng cười khả ố của Lưu Vi Vi chêm vào.
Nào ngờ vừa dứt lời, cô ả đã run bắn lên khi một tầm mắt sắc như dao cạo lia tới, cảm giác như mình bị dìm vào hầm băng.
Cô y tá cuối cùng cũng tìm được cơ hội lên tiếng: “Thưa viện trưởng, bà Lưu và cô Lưu đã hiểu lầm rồi ạ. Cô Hạ vừa đưa thẻ cho tôi đi bổ sung tiền viện phí và tiền thuốc ba tháng vừa qua, đồng thời đóng trước cho một năm tới…”
Viện trưởng Triệu giật mình, bà Lưu lại càng trố mắt ếch ra: “C- cô nói gì??”
“Không thể nào! Con này lấy đâu ra số tiền đó?!”
Lưu Vi Vi hoàn hồn, vừa nhác thấy gương mặt tuấn tú vô ngần của Tư Thành thì đáy lòng đánh cái thịch, hai má đỏ ửng, ngay lập tứ sửa sang lại tóc tai quần áo.
“Việc ấy không liên quan đến bà”, Tư Thành đút tay vào túi quần, quay sang hỏi Viện trưởng Triệu với nụ cười nhàn nhạt trên môi: “Bệnh viện cho phép bệnh nhân nợ viện phí tiếp tục nằm viện sao Viện trưởng?”
“Đúng đấy! Đã không đóng viện phí mà còn cho ở lại chẳng phải là chiếm dụng tài nguyên à? Có biết ngoài kia còn bao nhiêu bệnh nhân không được nằm phòng bệnh, không được chữa bệnh không?”, bà Lưu xen vào giữa những tiếng thở hồng hộc.
Viện trưởng Triệu nhìn sắc mặt Tư Thành mà rùng mình, vội dựng thẳng lưng lên trả lời: “Thường thì sẽ không có chuyện như vậy, nhưng bà Tiết đã nhập viện sáu năm, trước đó vẫn đóng viện phí đầy đủ đúng hạn, với được Phó viện trưởng Tề đứng ra bảo đảm nên chúng tôi mới áp dụng phương pháp đề cao nhân tính hơn lý tính này”.
Tư Thành gật gù: “Đã vậy thì có muốn mời đổi phòng bệnh cũng phải do bệnh viện ra mặt, từ khi nào mà một bệnh nhân lại có quyền đuổi bệnh nhân khác ra ngoài? Chưa kể việc bà Tiết thiếu viện phí cũng là chuyện cá nhân, bệnh viện lại có thể tiết lộ thông tin này ra ngoài à?”
Viện trưởng Triệu vội vàng đưa tay lên lau mồ hôi lạnh rịn đầy trên trán: “Chuyện này… là thiếu sót trong khâu quản lý. Chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ngọn ngành, không để bệnh nhân và thân nhân nản lòng”.
“Tốt”, Tư Thành gật đầu, liếc nhìn bà Lưu một cái rồi quay lại nói với Hạ Phương: “Tôi theo em vào thăm mẹ được chứ?”
Chưa gì đã muốn ra mắt người lớn rồi?
Hạ Phương còn đang lưỡng lự tự hỏi thì Lưu Vi Vi như lột xác thành một con người khác, chẳng còn vẻ hổ báo cáo chồn nữa mà tự dưng đoan trang thùy mị hẳn ra: “Đúng rồi, anh nói có lý lắm. Rốt cuộc là ai biết tôi muốn đổi phòng bệnh nên cố tình tiết lộ tin tức, xúi giục chúng tôi đến đây gây sự chứ?”
Cô ả chớp mắt nhìn bà Lưu đầy tội nghiệp: “Con chỉ muốn đổi sang phòng thoải mái hơn thôi mẹ, vẫn đang xin bệnh viện theo đúng quy trình mà. Chắc chắn là có người muốn hại mẹ con mình nên mới làm ra chuyện này”.
Bà Lưu chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì trước việc con gái thay đổi 180 độ này, nhưng con đã hát thì mẹ phải khen hay, bèn nói: “Đúng đúng, hy vọng Viện trưởng Triệu có thể cho chúng tôi một lời giải thích”.
Bọn họ vốn là đầu sỏ gây họa, nay chỉ nhờ một câu của Lưu Vi Vi mà tự biến mình thành người bị hại.
Hạ Phương đưa mắt nhìn sang, thấy hai con mắt Lưu Vi Vi dính cứng ngắc trên người Tư Thành thì nhếch môi: “Thì ra mấy lời ban nãy của cô Lưu cũng là do kẻ xấu xúi giục à?”
“Cũng một phần là lỗi của tôi, lẽ ra tôi không nên bị kích động dễ dàng như vậy. Nhưng mà tôi là vũ công, bây giờ chân bị thương không thể tham gia thi đấu cấp tỉnh. Mấy hôm nay tôi nằm dưới phòng bệnh thường khó chịu lắm nên không quản lý được cảm xúc cũng là bình thường mà cô Hạ”.
Lưu Vi Vi cúi gằm mặt, ra vẻ đáng thương yếu ớt như một nạn nhân đúng nghĩa.
Làm Hạ Phương không nhịn được cười: “Tôi thấy cô nên chuyển sang làm diễn viên đi”.
Rồi cô quay sang Viện trưởng Triệu: “Việc này xin nhờ Viện trưởng. Mẹ của tôi vô duyên vô cớ bị tấn công, nếu bệnh viện không thể cho chúng tôi một lời giải thích thỏa đáng thì tôi sẽ tự có cách đòi lại công bằng”.
“Tôi tin rằng người hiểu lý lẽ như Viện trưởng Triệu đây cũng không muốn tình trạng này tái diễn trong bệnh viện, bằng không một khi bị đưa lên mạng thì sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn”.
Những lời thấu tình đạt lý mang thêm chút uy hiếp này của cô khiến Viện trưởng Triệu gật đầu như giã tỏi.
Thật ra thì nếu chỉ có Hạ Phương thì ông ta đã không thèm để vào trong mắt, vấn đề nằm ở vị đại thần đứng bên cạnh cô…
Thử hỏi Viện trưởng Triệu làm gì dám hé răng câu nào?
Lưu Vi Vi còn muốn bắt chuyện với Tư Thành thì Hạ Phương đã choàng lấy tay anh, ung dung kéo vào phòng bệnh rồi đóng cửa lại, ngăn cách mọi ồn ào phiền não bên ngoài.
Tư Thành vừa khuất dạng, bầu không khí trên hành lang cũng bất chợt buông lỏng. Viện trưởng Triệu không còn ra vẻ khúm núm nữa, ngược lại lưu loát chỉ huy cấp dưới đưa mẹ con nhà họ Lưu ra ngoài, đồng thời sai người đi điều tra rõ ngọn ngành.
Trong phòng bệnh, tâm tình Tiết Lan Hâm đã được âm nhạc làm cho khá lên nhiều. Bà thấy Hạ Phương đi vào thì vội vàng gỡ tai nghe ra: “Cục cưng…”
Câu nói bỏ dở giữa chừng khi bà nhìn thấy người đàn ông được Hạ Phương nắm tay kéo vào, hai hàng lông mày vô thức nhíu lại.
Hạ Phương tỉnh bơ thả tay Tư Thành ra, đi đến rót nước cho bà: “Con giải quyết chuyện bên ngoài xong rồi, mẹ uống nước đi”.
Tiết Lan Hâm gật đầu nhè nhẹ, đưa mắt nhìn Tư Thành: “Đây là…”
“Cháu chào dì ạ, cháu tên Tư Thành, là…”, anh chưa kịp nói hết thì Hạ Phương đã hắng giọng cắt ngang.
“Đối tượng đang trong kỳ khảo sát”, cô bổ sung với vẻ thờ ơ lạnh nhạt.
Tư Thành không vạch trần đối phương mà chỉ cong môi nhoẻn cười, gật đầu phụ họa: “Vâng, cháu đang theo đuổi em ấy ạ”.
Hạ Phương bắn sang một ánh mắt hài lòng, thầm nhủ EQ cũng cao đấy.
Đôi mày Tư Thành hơi nhấc lên như đang đáp lại.
Nào ngờ cái màn mắt đi mày lại này lại bị Tiết Lan Hâm nhìn không sót một chút nào.
Khi cất tiếng, giọng bà cũng mang theo mấy phần lạnh nhạt xa cách: “CậuTư, con gái tôi còn nhỏ, trước mắt không có ý định yêu ai. Nó còn phải bận bịu chăm sóc gánh nặng như tôi, cũng không có thời gian cho việc ấy”.
Tư Thành mỉm cười: “Cháu sẽ đợi em ấy, xin dì cứ an tâm. Hơn nữa cháu không cho rằng dì là gánh nặng gì cả, ngược lại, dì chính là chứng nhân tuyệt vời nhất cho hạnh phúc của chúng cháu”.
Những lời này khiến Tiết Lan Hâm không khỏi nhìn anh kỹ càng thêm.
Miệng như rót mật, lưỡi dẻo ba tấc, dung mạo còn đẹp hơn con gái…
Chẳng trách sao có thể khiến con bé khờ khạo nhà bà mê tít như vậy.
Nhưng có Tiết Lan Hâm bà ở đây, tuyệt đối đừng hòng lừa con gái bà.