Bíp bíp bíp! Tấm thẻ phát ra âm thanh kỳ lạ, cánh cửa lập lòe chớp đỏ, cảnh báo rằng mật mã nhập vào không đúng.
Nhưng đầu óc mơ hồ của Hạ Phương đã không còn chú ý đến nữa.
Cô vươn tay đẩy cửa ra.
"Anh Đường, em về rồi đây!", Hạ Phương nhào đến chiếc giường lớn, tay hất tấm chăn mềm ra chui tọt vào.
"Ai đấy?"
Bỗng một bàn tay rắn chắc vồ tới bóp lấy cổ cô, vật cô ngã ngửa ra.
"Ai kêu cô đến đây?", một giọng nam trầm khàn vang lên, mang theo chút tăm tối bị kiềm nén.
Hạ Phương lại vô tư níu cổ đối phương, hai mắt mờ mịt như rơi vào cơn say lại mang theo khát khao cháy bỏng: “Em là cục cưng của anh mà..."
"Món quà này... em thích lắm đó...", bàn tay cô mơn trớn gương mặt người kia.
Cơ thể đang nóng lên từng đợt, tâm trí Hạ Phương không tài nào hoạt động một cách bình thường được nữa, chỉ biết nâng mặt hôn lấy hôn để người đàn ông.
Khiến thân hình anh chợt gồng cứng lên như đang đè nén điều gì đó.
Anh vươn tay đẩy cô ra, hỏi với hai mắt đỏ ngầu: “Cô chắc chứ?"
Hạ Phương dùng hành động để trả lời.
Uỳnh!
Bên ngoài là mưa như trút nước và sấm sét rít gào.
Trong phòng cũng là bão táp mưa sa.
"Ưm...", bị tiếng sấm đánh thức, Hạ Phương ngồi bật dậy trên giường, há miệng thở hổn hển, cả người bừa bộn không thôi.
Âm thanh bên ngoài và tiếng nước trong phòng tắm khiến cô tỉnh táo lại được vài phần.
Thì ra... không phải là mơ ư?
Cô và Lục Anh Đường đã...
Gò má cô đỏ ửng, trống ngực đập liên hồi, không rõ là vui sướng hay buồn bã.
Tách! Chiếc đèn giường mờ tỏ được bật lên, có tiếng bước chân khẽ khàng bước đến.
Hạ Phương hơi nhấc mắt, thấy một đôi chân đàn ông xuất hiện, hướng lên trên là khăn tắm trắng phau cùng bộ ngực nở nang còn lăn tăn vài giọt nước.
Làm cô không khỏi nuốt nước bọt, tự hỏi Lục Anh Đường luyện được cái body ngon lành như vậy từ khi nào?
Mãi cho đến khi có những âm thanh khác vọng vào tai...
Hạ Phương mới phát giác có gì đó không đúng, khi ngẩng đầu lên thì người đàn ông kia đã tròng chiếc quần dài vào, đang đưa lưng về phía cô, gài từng nút áo sơ mi.
Như cảm nhận được ánh mắt ngạc nhiên của cô, đối phương cất giọng lạnh lùng mang theo một tia biếng nhác: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Hạ Phương: ???
Chịu trách nhiệm?
Trách nhiệm gì?
"Nếu cô đồng ý thì mười giờ sáng mai gặp tôi ở cục Dân chính."
Anh khẽ nghiêng đầu, để ngũ quan được ánh đèn chiếu rối. Mặt mày đoan chính, góc cạnh nhu hòa có chút sắc sảo, nước da trắng trẻo hơn cả con gái, đặc biệt nhất phải kể đến đôi mắt phương hẹp dài ẩn dưới mái tóc ngắn lộn xộn, toát ra khí chất ngang tàng như yêu tinh.
Hạ Phương chỉ biết câm lặng hé miệng, nhìn gương mặt xa lạ kia với đầu óc trống rỗng.
Uỳnh! Lại một tia sét giáng xuống, người đàn ông đã viết một dãy số vào tờ giấy đặt trên tủ đầu giường rồi đứng dậy rời đi với phong thái cực kỳ đẹp trai.
"Á!!!!!"
Ngay giây phút cửa phòng khép lại, Hạ Phương đã gân cổ rít lên.
Trời ơi!! Trò đùa gì thế này???
Người kia không phải Lục Anh Đường sao???
Sao lại thế được... Không... không thể nào...
Cô như phát rồ rút phắt điện thoại ra, gọi vào số của Lục Anh Đường.
"Ơi Tiểu Phương, sao giờ còn chưa về nhà nữa em? Trễ chuyến bay hả? Anh đợi cả đêm rồi này", một giọng nam dịu dàng vang lên.
Cũng là lúc giọt nước mắt của Hạ Phương rơi xuống màn hình điện thoại.
Nói láo!
Rõ ràng chính Lục Anh Đường đã hẹn cô đến đây, sao bây giờ lại ở nhà cô??
"Sao vậy Tiểu Phương? Giờ trễ vậy rồi em có còn về không?"
Không, đây không phải là thật...
Hạ Phương ngắt điện thoại, ôm rịt lấy tấm chân với hai mắt vô thần, cất tiếng khóc nức nở.
Một hồi sau, cô mới rón rén mở cửa phòng, kiểm tra chắc chắn không có ai bên ngoài mới đè thấp vành nón, nhấc chân chạy đi.
Nào ngờ vì quá vội vàng mà trượt chân ngã sóng xoài trên thảm lót sàn.
Cô cuống quít bò dậy, bất chợt đụng trúng một tấm thẻ kỳ lạ. Vừa cầm nó lên nhìn thoáng qua, sắc mặt cô đã trắng bệch.
Uỳnh!!
Ào ào ào...
Trời vẫn mưa như thác, sấm vẫn rạch xuyên đêm.
Hạ Phương thất tha thất thểu kéo hành lý đứng trước cửa nhà, hai mắt đăm đăm nhìn căn phòng thuộc về mình ở trên lầu hai, để mặc bản thân bị cơn mưa nuốt chửng.
Có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ rằng, sau khi cô đội mưa trở về nhà, mong muốn được Lục Anh Đường an ủi quan tâm thì lại chứng kiến cảnh tượng này.
Theo tầm mắt của cô, trên ban công lầu hai có hai bóng người đang quấn lấy nhau đến quên cả trời đất.
Ánh đèn trong phòng phác họa ra đường cong thân thể, có những tiếng kêu không thể kiềm nén tràn ra từ khe cửa, xuyên qua tiếng mưa lọt vào tai Hạ Phương.
"Anh Đường à, chốc nữa Tiểu Phương... có thể sẽ về... hay là mình..."
"Về thì về. Hừ, lúc ở bên anh thì ra vẻ thanh cao lắm, vừa quay đi đã tìm một thằng phục vụ mà làm xằng làm bậy, có cho anh cũng không thèm nhìn thứ dơ bẩn ấy".
"Tấm ảnh kia... có lẽ... ôi... chỉ là ngoài ý muốn..."
"Ngoài ý muốn? Chính bạn học cũ của anh đang làm trong quán bar đó gửi cho, làm sao mà ngoài ý muốn cho được?", Lục Anh Đường cười khẩy.
Một tia đắc ý xẹt qua đáy mắt, Hạ Oanh Oanh cất giọng thỏ thẻ: “Biết đâu cô ấy bị ma xui quỷ khiến..."
"Thôi Oanh Oanh, mình sắp đính hôn rồi, em còn nhắc đến cái con lăng loàn ấy làm gì? Ngoan, nghe lời anh..."
Hạ Phương siết chặt chiếc điện thoại trong tay, trên màn hình vẫn còn sáng dòng tin nhắn của Lục Anh Đường gửi cho cô khi vừa đáp máy bay: “Cục cưng à, anh đợi em tối nay ở bar Đệ Nhất, phòng 883333 nhé".
Khóe môi cô cong lên thành nụ cười mỉa mai.
Tấm ảnh?
Đính hôn?
Con lăng loàn?
Đây chính là món quà bất ngờ mà Lục Anh Đường tặng cô sau ba năm du học sao?
Đúng là... bất ngờ vô cùng...
Hạ Phương nâng tay lau đi nước mắt, bật ra một tiếng cười lạnh. Đoạn cô quả quyết xoay người đi giữa cảnh thê lương, còn bấm gọi đến dãy số ban nãy tùy tiện lưu lại.
...
Mưa rơi không dứt, sấm chớp liên miên.
Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc tập đoàn Đệ Nhất, nằm tại tầng cao nhất của tòa nhà Đệ Nhất đồ sộ nhất thành phố Giang Lâm.
Người đàn ông xử lý hết những việc khẩn cấp trước mắt, sắc mặt đã tối đi trông thấy, hai mắt ánh lên vẻ âm u: “Đêm nay có người muốn giữ chân tôi tại quán bar, nhân cơ hội tấn công vào hệ thống công ty".
"Lập tức điều tra. Tôi muốn ngày mai phải có kết quả", dứt lời, chiếc ly thủy tinh trong tay anh đã vỡ thành từng mảnh trong tiếng xoảng vang vọng.
"Vâng!", Tiêu Minh đứng kế bên đổ mồ hôi lạnh, không dám thở mạnh.
"Thu thập hình ảnh từ camera quán bar, và cả...", một thoáng dịu dàng lướt qua đáy mắt anh: “Toàn bộ tin tức về cô gái kia".
Tiêu Minh không dám chậm trễ, lập tức gật đầu rồi rời khỏi văn phòng.
Điện thoại đặt trên bàn bỗng reo vang. Người đàn ông nghiêng đầu, thấy là dãy số lạ thì vốn không định nghe, rồi bỗng sực nhớ ra điều gì mà vô thức nhấn nút nhận cuộc gọi.
Đầu dây bên kia là tiếng mưa rỉ rả, bỗng cất lên một giọng nữ trong trẻo, mát lành lại sinh động.
"Mười giờ sáng mai, cục Dân chính, không gặp không về".
Không đợi anh đáp lời, cô đã cúp máy.
Người đàn ông nhìn màn hình di động, khóe miệng vén lên thành nụ cười xảo quyệt, đầu lưỡi đưa ra liếm đôi môi với vẻ chưa thỏa mãn.
"Cục cưng à? Ha ha..."