Mấy ngày nay Hạ Phương ngoại trừ đi làm thì toàn sang căn biệt thự mới mua giám sát nhân viên bận rộn sửa sang nhà cửa và bày trí lại.
Phần trang trí cơ bản là đã hoàn thành, nhưng vẫn còn nhiều chi tiết linh tinh cần cô phải tự mình hoàn thành.
Cô giao hết chuyện này cho Tư Thành, với địa vị của Tư Thành ở Giang Lâm, những việc này chỉ là cỏn con thôi.
Hơn nữa, mắt thẩm mĩ của Tư Thành rất tốt, chọn đồ dùng trong nhà đều rất đẹp.
Hạ Phương rảnh rỗi sẽ ghé sang xem thử, chỉnh lại cách trưng bày của một vài món đồ.
Hai ngày nay, bầu không khí nội bộ của LM vô cùng căng thẳng.
Bởi vì cuộc thi Hạ Phương đột nhiên tuyên bố kia, tất cả các nhà thiết kế đều đang lo lắng chuẩn bị.
Nhất là những nhà thiết kế còn đang vướng đơn hàng cần gấp, họ bận đến sứt đầu mẻ trán.
Mà vào lúc này mới biết được tầm quan trọng của việc hợp tác làm nhóm.
Tổ nhóm nào có thể phân công và phối hợp nhịp nhàng với nhau, thì dù có là thời gian eo hẹp nay nhiệm vụ khó, làm không tốt được hoàn toàn nhưng cũng không đến mức luống cuống tay chân.
Còn những tổ nhóm phân công không rõ thì lại khác, không phải chỗ này sai thì chỗ kia gặp sự cố, rối tung cả lên, cuối cùng thậm chí xung đột ý kiến và nổ ra mâu thuẫn với nhau.
Hạ Phương nhìn thấy tất cả những chuyện này, nhưng không nói gì.
Hôm nay là ngày tất cả các nhà thiết kế phải nộp bản thảo.
Hạ Phương quyết định mở họp vào buổi chiều.
Mấy ngày nay Tô Tử Ninh không chỉ bận xử lý chuyện trong tổ nhóm mà còn phải giúp Hạ Phương chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp.
Bận đến mức chân không chạm đất.
Lúc sắp xếp phòng họp, bởi vì hơi mệt nên Tô Tử Ninh làm xong thì ngồi xuống ghế, mở ra danh sách các tác phẩm xuất sắc của công ty mà Hạ Phương đã bảo cô đi in, phát hiện bản thiết kế hôm trước cô ấy giao cho Hạ Phương cũng có ở trong này, thế là lập tức quên hết mệt mỏi.
Cô ấy khẽ mỉm cười, khẽ chạm vào bản thiết kế của mình, chiếc váy màu đỏ trên ấy khiến khóe miệng cô ấy cong thành một nụ cười ngọt ngào.
Cô ấy đã nghĩ kĩ rồi, đợi khi nào chiếc váy được sản xuất sẽ đem về tặng bà nội.
Đúng vậy, đến lúc mình kết hôn thì bà nội có thể mặc nó để tham dự lễ cưới của mình.
Tuy rằng cô ấy vẫn chưa tìm được người mình thích.
Nhưng mấy năm qua bà nội cứ nhắc đi nhắc lại mãi, nói bé Ninh nhà mình đáng yêu vậy, tương lai không biết sẽ bị người nào bế đi mất.
Nghĩ như thế, Tô Tử Ninh không nhịn được ôm tập tài liệu cười khúc khích.
Thấy thời gian sắp đến, cô ấy bỏ tập tài liệu xuống rồi nhìn kĩ lại một lần, đang chuẩn bị đứng dậy rời đi thì bỗng thấy ở dưới góc tập tranh kia có một hàng chữ nho nhỏ hấp dẫn.
Cô ấy chớp mắt một cái, ban đầu còn tưởng mình nhìn lầm, nhưng khi cầm lên xem kĩ lại thì cứng người ngay tại chỗ.
"Sao, sao lại thế này được?"
Bản thiết kế cô ấy dành ra một tuần lễ, mất không biết bao công sức mới thiết kế ra được lại đề tên Ngô Bội Bội.
Phía dưới cô ấy còn từng viết một đoạn văn nhỏ, nội dung là những suy nghĩ và cảm hứng của cô khi vẽ nên thiết kế này.
Nhưng khi hoàn thành bản thảo cuối cùng, cô ấy đã sửa lại lời văn và các chi tiết thiết kế linh tinh.
Nhưng đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là tại sao bản thiết kế của cô ấy lại đề tên người khác?
Chẳng lẽ là Hạ Phương nhìn nhầm?
Chuyện này là không thể nào, cô ấy làm việc cạnh Hạ Phương chưa bao lâu, nhưng biết rõ Hạ Phương là người cẩn thận.
Sao cô có thể phạm sai lầm cấp thấp như này được?
Tô Tử Ninh cắn môi, đáy mắt ngoại trừ khiếp sợ còn có thêm một ít uất ức cùng bực mình.
Cô ấy nắm chặt tập tranh trong tay, cắn môi, định đi tìm Hạ Phương để hỏi cho rõ.
Nhưng đúng lúc lại bị trợ lý của Sở Lâm Xuyên gọi đi, bảo rằng có chuyện gấp cần cô ấy giúp.
Tô Tử Ninh không thể từ chối, chỉ đành cắn môi, đè lại nghi hoặc và uất ức trong lòng rồi đi đến văn phòng của Sở Lâm Xuyên.
Đến lúc cô ấy hết bận thì chỉ còn mười phút nữa là bắt đầu cuộc họp.
Tô Tử Ninh vội vàng chạy tới phòng họp, tất cả các nhóm nhỏ đều đã có mặt, ai cũng đang châu đầu ghé tai thầm thì thảo luận, giành giật từng giây để chuẩn bị thuyết trình.
Không thấy Hạ Phương, Tô Tử Ninh không cam lòng xoay người đến văn phòng của Hạ Phương thì lại bị đồng nghiệp Hạ Chương gọi lại.