Tử Hằng biết Phi Diên giận mình. Kể từ lúc hắn bắt nhốt Hồng Thanh thằng bé đã giận hắn. Lúc nó quỳ xuống cầu xin hắn thả Hồng Thanh, hắn cũng né tránh không chịu gặp nó, thậm chí còn dùng Danh Thần để ép nó trở về. Nghĩ cũng đủ biết Phi Diên ghét hắn đến thế nào. Hắn ngồi xuống đối diện với con trai, ôn nhu nói:
“Ta biết thời gian vừa rồi ta có lỗi với con. Con cũng đang giận ta. Cho nên chúng ta cần nói chuyện. Ta muốn giải thích với con chuyện của ta và cha con.”
Phi Diên hơi ngạc nhiên. Bây giờ nó mới nhìn kỹ lại phụ hoàng của mình. Chỉ mới mấy ngày không gặp mà trông phụ hoàng như gầy hẳn đi, đôi mắt thâm quầng. Ánh mắt buồn bã, cô độc, khác hẳn với vẻ bá đạo nhưng vẫn ôn nhu của người trước kia. Nó chợt nhớ đến những ngày tháng vui vẻ trước kia của nó khi phụ hoàng và cha vẫn còn hạnh phúc bên nhau, hai hàng nước mắt không kìm được mà ứa ra.
“Sao vậy? Sao lại khóc rồi? Ta còn chưa có nói gì mà.”
“Con bắt đền phụ hoàng đấy. Phụ hoàng tìm cha về cho con đi!”
Hắn cũng muốn tìm Thanh nhi của hắn về lắm nhưng hắn lại không biết y đang ở nơi nào rồi. Tử Hằng ôm chầm lấy con trai, xoa lưng an ủi cậu bé:
“Ta hứa với con ta nhất định sẽ tìm cha trở về. Cả nhà chúng ta sẽ lại đoàn tụ.”
“Không đâu. Con không tin. Cha đã nói chỉ khi nào phụ hoàng chịu thay đổi cha mới trở về. Nếu phụ hoàng vẫn tiếp tục bắt nạt cha, cha sẽ không về với con nữa.”
Tử Hằng ngớ người. Hồng Thanh bảo muốn hắn thay đổi nhưng hắn phải thay đổi cái gì đây? Con người hắn trước giờ vẫn luôn như thế, chưa từng khác đi. Chẳng phải Hồng Thanh yêu con người hắn như thế sao?
Tử Hằng nhớ lại những lúc tranh cãi gay gắt với Hồng Thanh. Lúc đó Hồng Thanh đã mắng hắn rằng hắn không biết cách quan tâm y. Hắn làm y khó chịu, cảm giác như đang bị kiểm soát. Cho nên y mới muốn bỏ đi. Hắn không hiểu lắm. Hắn quay qua hỏi con:
“Diên nhi, con nói xem. Trước giờ ta đối với hai cha con có tốt không?”
Phi Diên nghiêng đầu ngạc nhiên, đáp:
“Tốt a.”
“Nhưng Thanh nhi nói ta đối với hắn không tốt nên hắn mới bỏ đi.”
“Vậy phụ hoàng phải xem lại bản thân rồi. Việc gì mà cha không thích thì phụ hoàng đừng làm. Vậy là được mà.”
Tử Hằng thần người không nói gì. Qua lời nói thì nghe có vẻ thật dễ dàng nhưng với hắn thì lại chẳng dễ dàng chút nào. Hồng Thanh và hắn cãi nhau là vì y không muốn hắn theo sát mọi hành động của mình. Chuyện đó hắn không thể đồng ý.
Trước khi đưa về cung, Hồng Thanh đã từng bị thương nặng đến mấy lần. Hắn đã từng suýt nữa thì mất đi Hồng Thanh. Hắn không muốn phải trải qua cảm giác đau đớn đó lần nào nữa, cho nên hắn mới dặn thuộc hạ phải luôn theo sát Hồng Thanh. Bây giờ Hồng Thanh lại muốn hắn thu lại hết toàn bộ nhân thủ, chỉ muốn có những người tuyệt đối trung thành với bản thân. Thanh nhi của hắn đơn thuần như thế, nếu như bị lừa bắt đi mất thì phải làm sao? Hơn nữa, y quá thu hút. Mỗi lần y ở bên ngoài đều thu hút một đống ong bướm vây quanh. Nếu không có người của hắn báo cáo, Thanh nhi bị ai đó lừa gạt, rồi lỡ chẳng may y thích người đó, phải lòng người đó rồi bỏ hắn thì hắn làm sao trở tay cho kịp. Hắn làm vậy chỉ là muốn bảo vệ y thôi mà. Tại sao y không chịu hiểu?
“Phụ hoàng, người sao vậy? Người không muốn đưa cha về sao?”
“Có. Ta nhất định sẽ nghĩ cách để đưa cha con về. Con yên tâm.”
“Vậy… cha thả Danh Thần ca ca ra được không?”
Gương mặt Tử Hằng lập tức tối sầm.
“Tên đó giúp cha con bỏ trốn. Ta phải phạt hắn chứ.”
“Nhưng… nhưng cha bỏ trốn là do phụ hoàng mà. Hơn nữa, cả Lam đại nhân, Khúc thái y cũng tham gia nữa. Phụ hoàng đã nhốt bọn họ lại cả rồi mà.”
Tử Hằng ngạc nhiên hỏi:
“Những chuyện này làm sao con biết? Là ai nói cho con.”
Nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của phụ thân, Phi Diên hoảng sợ nói:
“Con không nói đâu. Phụ hoàng sẽ lại đem bắt nhốt người đó.”
Xem ra việc có quá nhiều người liên lụy bị nhốt khiến Phi Diên hoảng sợ rồi. Tử Hằng thu lại vẻ lạnh lùng của bản thân, điềm đạm nói:
“Ta chỉ hỏi cho biết thôi chứ không định bắt nhốt ai cả. Vốn ta đã cho phong tỏa tin tức về việc cha con bỏ đi nếu không sẽ rất phiền phức. Cho nên ta rất ngạc nhiên là sao con biết được.”
Phi Diên nhìn phụ hoàng bằng ánh mắt nghi ngờ.
“Phụ hoàng nói thật chứ? Không bắt nhốt nữa?”
“Ta hứa. Ta thề. Con tin chưa.”
“Vậy con nói. Là Thanh Trúc nói cho con biết.”
Tử Hằng có thể đoán ra nguyên nhân rồi. Là Thẩm Minh Hiên nói lại cho con trai của y biết. Nếu là Thanh Trúc thì hắn không lo tin tức bị lộ lung tung. Thằng nhóc đó tuy còn nhỏ tuổi nhưng rất thông minh và hiểu chuyện, trưởng thành hơn so với những đứa trẻ cùng lứa.
Hắn nhớ Thanh Trúc đã từng nói tin Hồng Thanh bỏ đi đã bị lộ ra ngoài khiến vài người biết rồi lại dùng nó để bắt nạt Phi Diên nhà hắn. Chuyện này hắn nhất định phải tra cho rõ ràng.
“Cha đã hứa rồi nhé. Không được bắt Thanh Trúc đem nhốt đâu.”
“Ừ. Ta đã hứa rồi mà.”
“Vậy Danh Thần ca ca thì sao?”
Tử Hằng không vui hỏi:
“Sao con cứ nhắc đến hắn hoài vậy? Thích hắn tới vậy?”
Phi Diên ngây ngô hỏi lại: “Chuyện con thích Danh Thần ca ca không phải mọi người đều biết à?”
Tử Hằng đỡ trán, không biết nên nói thế nào. Con hắn thẳng thắn thừa nhận không chút ngập ngừng. Về điểm này hắn còn chẳng bằng. Nhưng mà không hiểu sao hắn có cảm giác thằng bé sau này cũng nối gót hắn, không hứng thú với nữ nhân? Nếu không phải vì Thanh nhi là song tính thì có phải đến đời của Phi Diên tuyệt hậu luôn à? Hắn nghĩ sau khi ôm được Hồng Thanh về phải dụ y sinh cho mình thêm đứa nữa.
Nhưng trước mắt phải để người ta chịu theo hắn về đã nhỉ?
“Ta giam hắn thêm mấy bữa nữa sẽ thả.”
“Sao không thả luôn đi ạ?”
“Con bây giờ lại dám trả treo với ta hả? Hắn mang cha con đi trốn khỏi cung ta phạt vậy là còn nhẹ lắm. Đợi mấy bữa nữa đi.”
“…Vâng.”
“Giờ thì về đi. Ta đã cho người chuẩn bị bữa ăn ngon cho con rồi.”
***
Tần Mạc đưa Hồng Thanh đến căn nhà mà hắn đã chuẩn bị từ trước. Ngôi nhà không lớn, nhìn khá bình dân. Hắn còn chọn cho Hồng Thanh hai người tin cậy để hầu hạ việc sinh hoạt. Hồng Thanh liền từ chối:
“Không cần phải làm thế này đây. Ngươi quên rồi sao? Ta xuất thân từ nhân gian, mấy cái chuyện chăm sóc cho bản thân ta có thể tự mình làm rất tốt.”
“Ta không tin tưởng ngươi lắm. Dù sao thì ngươi cũng đã ở trong cung một năm, quen được người ta hầu hạ rồi. Hơn nữa bọn họ cũng có thể bảo vệ ngươi.”
Tần Mạc đã nói như thế Hồng Thanh đành miễn cưỡng chấp nhận.
“Ngươi có nghe ngóng được hiện tại trong cung tình hình như thế nào rồi khòng? Tử Hằng có phạt nặng những người kia không?”
“Không đâu. Biểu ca cố tình phong tỏa tin tức nên ta không nghe được rõ ràng nhưng hình như bọn họ chỉ bị giam lại thôi. Biểu ca không làm gì khác nữa.”
Hồng Thanh nghe mà hốt hoảng.
“Bị giam ư? Không được. Ta không thể để Lam đại nhân và những người khác vì ta mà bị liên lụy như thế. Chúng ta phải làm gì đó.”
“Ngươi bình tĩnh lại nào. Với tính cách của biểu ca bọn họ giúp ngươi trốn thoát nếu huynh ấy tức giận muốn trừng phạt thì sẽ không có nhẹ nhàng như vậy đâu. Hơn nữa ta nghe nói là bọn họ tự nguyện bị giam.”
Tần Mạc còn dò la được Danh Thần bị nhốt vào thủy ngục, ngục giam tàn khốc nhất của Vạn Lịch quốc nhưng vì sợ Hồng Thanh lo lắng đòi về nên giấu nhẹm đi.
“Tự nguyện bị giam sao? Sao lại thế?”
“Ngươi cứ nghĩ xem bọn họ giúp phi tử trốn khỏi hoàng cung nếu cứ vậy mà bình an vô sự người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng hoàng đế là người như thế nào, triều đình Vạn Lịch sẽ như thế nào? Tuy mọi thông tin gần như đều đã bị phong tỏa nhưng không thể nào che giấu hết được.”
Hồng Thanh thần người ngồi phịch xuống đất. Hắn không lường trước được việc hắn bỏ đi lại ảnh hưởng đến cục diện triều đình nhiều đến như vậy. Không đúng. Hắn tin chắc cả Thẩm Minh Hiên và Lam Hiên đều có thể nhìn ra được kết quả này, vậy tại sao bọn họ vẫn khuyến khích hắn bỏ trốn?
“Trước ngày tiến hành kế hoạch, Thẩm thừa tướng đã dặn ta dù thế nào cũng không được đưa ngươi về cung. Khi nào thích hợp trở về thì Thẩm tướng sẽ báo.”
Hồng Thanh kinh ngạc. Còn có chuyện đó sao? Thẩm thừa tướng đang có kế hoạch gì?
“Ngươi không về cung sao?” Hắn quay qua hỏi Tần Mạc.
“Biểu ca biết ta dẫn ngươi đi rồi. Ta mà ló mặt về huynh ấy chắc chắn sẽ giết ta đó.”
Nhìn gương mặt Hồng Thanh méo xệch có vẻ lại muốn nhận hết tội về mình, Tần Mạc nói tiếp:
“Vừa đúng lúc ta cũng muốn ra ngoài dạo chơi xem cuộc sống nhân gian ở Vạn Lịch quốc thế nào. Hay là ngươi giới thiệu cho ta xem những thứ thú vị ở đây đi. Ngươi xuất thân là thường dân mà.”
Hồng Thanh ngẩn người không đáp. Hắn lúc này chẳng có tâm trí đâu mà vui chơi. Tần Mạc lại nói:
“Bây giờ ngươi có ngồi đây thần người lo lắng cũng không có ích gì đâu. Thay vào đó chúng ta đi dạo chơi xem cuộc sống của người dân thế nào. Nhân tiện mua đồ chơi cho thằng nhóc con của ngươi.”
Nhắc đến con trai Hồng Thanh mới phấn chấn lên một chút. Cũng lâu rồi hắn chưa ra ngoài cung, hắn cũng muốn xem mọi người sống thế nào. Phi Diên luôn thích những đồ chơi của nhân gian, hắn sẽ mua một ít làm quà cho thằng bé. Chắc nó sẽ vui lắm.
“Ta biết thời gian vừa rồi ta có lỗi với con. Con cũng đang giận ta. Cho nên chúng ta cần nói chuyện. Ta muốn giải thích với con chuyện của ta và cha con.”
Phi Diên hơi ngạc nhiên. Bây giờ nó mới nhìn kỹ lại phụ hoàng của mình. Chỉ mới mấy ngày không gặp mà trông phụ hoàng như gầy hẳn đi, đôi mắt thâm quầng. Ánh mắt buồn bã, cô độc, khác hẳn với vẻ bá đạo nhưng vẫn ôn nhu của người trước kia. Nó chợt nhớ đến những ngày tháng vui vẻ trước kia của nó khi phụ hoàng và cha vẫn còn hạnh phúc bên nhau, hai hàng nước mắt không kìm được mà ứa ra.
“Sao vậy? Sao lại khóc rồi? Ta còn chưa có nói gì mà.”
“Con bắt đền phụ hoàng đấy. Phụ hoàng tìm cha về cho con đi!”
Hắn cũng muốn tìm Thanh nhi của hắn về lắm nhưng hắn lại không biết y đang ở nơi nào rồi. Tử Hằng ôm chầm lấy con trai, xoa lưng an ủi cậu bé:
“Ta hứa với con ta nhất định sẽ tìm cha trở về. Cả nhà chúng ta sẽ lại đoàn tụ.”
“Không đâu. Con không tin. Cha đã nói chỉ khi nào phụ hoàng chịu thay đổi cha mới trở về. Nếu phụ hoàng vẫn tiếp tục bắt nạt cha, cha sẽ không về với con nữa.”
Tử Hằng ngớ người. Hồng Thanh bảo muốn hắn thay đổi nhưng hắn phải thay đổi cái gì đây? Con người hắn trước giờ vẫn luôn như thế, chưa từng khác đi. Chẳng phải Hồng Thanh yêu con người hắn như thế sao?
Tử Hằng nhớ lại những lúc tranh cãi gay gắt với Hồng Thanh. Lúc đó Hồng Thanh đã mắng hắn rằng hắn không biết cách quan tâm y. Hắn làm y khó chịu, cảm giác như đang bị kiểm soát. Cho nên y mới muốn bỏ đi. Hắn không hiểu lắm. Hắn quay qua hỏi con:
“Diên nhi, con nói xem. Trước giờ ta đối với hai cha con có tốt không?”
Phi Diên nghiêng đầu ngạc nhiên, đáp:
“Tốt a.”
“Nhưng Thanh nhi nói ta đối với hắn không tốt nên hắn mới bỏ đi.”
“Vậy phụ hoàng phải xem lại bản thân rồi. Việc gì mà cha không thích thì phụ hoàng đừng làm. Vậy là được mà.”
Tử Hằng thần người không nói gì. Qua lời nói thì nghe có vẻ thật dễ dàng nhưng với hắn thì lại chẳng dễ dàng chút nào. Hồng Thanh và hắn cãi nhau là vì y không muốn hắn theo sát mọi hành động của mình. Chuyện đó hắn không thể đồng ý.
Trước khi đưa về cung, Hồng Thanh đã từng bị thương nặng đến mấy lần. Hắn đã từng suýt nữa thì mất đi Hồng Thanh. Hắn không muốn phải trải qua cảm giác đau đớn đó lần nào nữa, cho nên hắn mới dặn thuộc hạ phải luôn theo sát Hồng Thanh. Bây giờ Hồng Thanh lại muốn hắn thu lại hết toàn bộ nhân thủ, chỉ muốn có những người tuyệt đối trung thành với bản thân. Thanh nhi của hắn đơn thuần như thế, nếu như bị lừa bắt đi mất thì phải làm sao? Hơn nữa, y quá thu hút. Mỗi lần y ở bên ngoài đều thu hút một đống ong bướm vây quanh. Nếu không có người của hắn báo cáo, Thanh nhi bị ai đó lừa gạt, rồi lỡ chẳng may y thích người đó, phải lòng người đó rồi bỏ hắn thì hắn làm sao trở tay cho kịp. Hắn làm vậy chỉ là muốn bảo vệ y thôi mà. Tại sao y không chịu hiểu?
“Phụ hoàng, người sao vậy? Người không muốn đưa cha về sao?”
“Có. Ta nhất định sẽ nghĩ cách để đưa cha con về. Con yên tâm.”
“Vậy… cha thả Danh Thần ca ca ra được không?”
Gương mặt Tử Hằng lập tức tối sầm.
“Tên đó giúp cha con bỏ trốn. Ta phải phạt hắn chứ.”
“Nhưng… nhưng cha bỏ trốn là do phụ hoàng mà. Hơn nữa, cả Lam đại nhân, Khúc thái y cũng tham gia nữa. Phụ hoàng đã nhốt bọn họ lại cả rồi mà.”
Tử Hằng ngạc nhiên hỏi:
“Những chuyện này làm sao con biết? Là ai nói cho con.”
Nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của phụ thân, Phi Diên hoảng sợ nói:
“Con không nói đâu. Phụ hoàng sẽ lại đem bắt nhốt người đó.”
Xem ra việc có quá nhiều người liên lụy bị nhốt khiến Phi Diên hoảng sợ rồi. Tử Hằng thu lại vẻ lạnh lùng của bản thân, điềm đạm nói:
“Ta chỉ hỏi cho biết thôi chứ không định bắt nhốt ai cả. Vốn ta đã cho phong tỏa tin tức về việc cha con bỏ đi nếu không sẽ rất phiền phức. Cho nên ta rất ngạc nhiên là sao con biết được.”
Phi Diên nhìn phụ hoàng bằng ánh mắt nghi ngờ.
“Phụ hoàng nói thật chứ? Không bắt nhốt nữa?”
“Ta hứa. Ta thề. Con tin chưa.”
“Vậy con nói. Là Thanh Trúc nói cho con biết.”
Tử Hằng có thể đoán ra nguyên nhân rồi. Là Thẩm Minh Hiên nói lại cho con trai của y biết. Nếu là Thanh Trúc thì hắn không lo tin tức bị lộ lung tung. Thằng nhóc đó tuy còn nhỏ tuổi nhưng rất thông minh và hiểu chuyện, trưởng thành hơn so với những đứa trẻ cùng lứa.
Hắn nhớ Thanh Trúc đã từng nói tin Hồng Thanh bỏ đi đã bị lộ ra ngoài khiến vài người biết rồi lại dùng nó để bắt nạt Phi Diên nhà hắn. Chuyện này hắn nhất định phải tra cho rõ ràng.
“Cha đã hứa rồi nhé. Không được bắt Thanh Trúc đem nhốt đâu.”
“Ừ. Ta đã hứa rồi mà.”
“Vậy Danh Thần ca ca thì sao?”
Tử Hằng không vui hỏi:
“Sao con cứ nhắc đến hắn hoài vậy? Thích hắn tới vậy?”
Phi Diên ngây ngô hỏi lại: “Chuyện con thích Danh Thần ca ca không phải mọi người đều biết à?”
Tử Hằng đỡ trán, không biết nên nói thế nào. Con hắn thẳng thắn thừa nhận không chút ngập ngừng. Về điểm này hắn còn chẳng bằng. Nhưng mà không hiểu sao hắn có cảm giác thằng bé sau này cũng nối gót hắn, không hứng thú với nữ nhân? Nếu không phải vì Thanh nhi là song tính thì có phải đến đời của Phi Diên tuyệt hậu luôn à? Hắn nghĩ sau khi ôm được Hồng Thanh về phải dụ y sinh cho mình thêm đứa nữa.
Nhưng trước mắt phải để người ta chịu theo hắn về đã nhỉ?
“Ta giam hắn thêm mấy bữa nữa sẽ thả.”
“Sao không thả luôn đi ạ?”
“Con bây giờ lại dám trả treo với ta hả? Hắn mang cha con đi trốn khỏi cung ta phạt vậy là còn nhẹ lắm. Đợi mấy bữa nữa đi.”
“…Vâng.”
“Giờ thì về đi. Ta đã cho người chuẩn bị bữa ăn ngon cho con rồi.”
***
Tần Mạc đưa Hồng Thanh đến căn nhà mà hắn đã chuẩn bị từ trước. Ngôi nhà không lớn, nhìn khá bình dân. Hắn còn chọn cho Hồng Thanh hai người tin cậy để hầu hạ việc sinh hoạt. Hồng Thanh liền từ chối:
“Không cần phải làm thế này đây. Ngươi quên rồi sao? Ta xuất thân từ nhân gian, mấy cái chuyện chăm sóc cho bản thân ta có thể tự mình làm rất tốt.”
“Ta không tin tưởng ngươi lắm. Dù sao thì ngươi cũng đã ở trong cung một năm, quen được người ta hầu hạ rồi. Hơn nữa bọn họ cũng có thể bảo vệ ngươi.”
Tần Mạc đã nói như thế Hồng Thanh đành miễn cưỡng chấp nhận.
“Ngươi có nghe ngóng được hiện tại trong cung tình hình như thế nào rồi khòng? Tử Hằng có phạt nặng những người kia không?”
“Không đâu. Biểu ca cố tình phong tỏa tin tức nên ta không nghe được rõ ràng nhưng hình như bọn họ chỉ bị giam lại thôi. Biểu ca không làm gì khác nữa.”
Hồng Thanh nghe mà hốt hoảng.
“Bị giam ư? Không được. Ta không thể để Lam đại nhân và những người khác vì ta mà bị liên lụy như thế. Chúng ta phải làm gì đó.”
“Ngươi bình tĩnh lại nào. Với tính cách của biểu ca bọn họ giúp ngươi trốn thoát nếu huynh ấy tức giận muốn trừng phạt thì sẽ không có nhẹ nhàng như vậy đâu. Hơn nữa ta nghe nói là bọn họ tự nguyện bị giam.”
Tần Mạc còn dò la được Danh Thần bị nhốt vào thủy ngục, ngục giam tàn khốc nhất của Vạn Lịch quốc nhưng vì sợ Hồng Thanh lo lắng đòi về nên giấu nhẹm đi.
“Tự nguyện bị giam sao? Sao lại thế?”
“Ngươi cứ nghĩ xem bọn họ giúp phi tử trốn khỏi hoàng cung nếu cứ vậy mà bình an vô sự người ngoài nhìn vào sẽ cho rằng hoàng đế là người như thế nào, triều đình Vạn Lịch sẽ như thế nào? Tuy mọi thông tin gần như đều đã bị phong tỏa nhưng không thể nào che giấu hết được.”
Hồng Thanh thần người ngồi phịch xuống đất. Hắn không lường trước được việc hắn bỏ đi lại ảnh hưởng đến cục diện triều đình nhiều đến như vậy. Không đúng. Hắn tin chắc cả Thẩm Minh Hiên và Lam Hiên đều có thể nhìn ra được kết quả này, vậy tại sao bọn họ vẫn khuyến khích hắn bỏ trốn?
“Trước ngày tiến hành kế hoạch, Thẩm thừa tướng đã dặn ta dù thế nào cũng không được đưa ngươi về cung. Khi nào thích hợp trở về thì Thẩm tướng sẽ báo.”
Hồng Thanh kinh ngạc. Còn có chuyện đó sao? Thẩm thừa tướng đang có kế hoạch gì?
“Ngươi không về cung sao?” Hắn quay qua hỏi Tần Mạc.
“Biểu ca biết ta dẫn ngươi đi rồi. Ta mà ló mặt về huynh ấy chắc chắn sẽ giết ta đó.”
Nhìn gương mặt Hồng Thanh méo xệch có vẻ lại muốn nhận hết tội về mình, Tần Mạc nói tiếp:
“Vừa đúng lúc ta cũng muốn ra ngoài dạo chơi xem cuộc sống nhân gian ở Vạn Lịch quốc thế nào. Hay là ngươi giới thiệu cho ta xem những thứ thú vị ở đây đi. Ngươi xuất thân là thường dân mà.”
Hồng Thanh ngẩn người không đáp. Hắn lúc này chẳng có tâm trí đâu mà vui chơi. Tần Mạc lại nói:
“Bây giờ ngươi có ngồi đây thần người lo lắng cũng không có ích gì đâu. Thay vào đó chúng ta đi dạo chơi xem cuộc sống của người dân thế nào. Nhân tiện mua đồ chơi cho thằng nhóc con của ngươi.”
Nhắc đến con trai Hồng Thanh mới phấn chấn lên một chút. Cũng lâu rồi hắn chưa ra ngoài cung, hắn cũng muốn xem mọi người sống thế nào. Phi Diên luôn thích những đồ chơi của nhân gian, hắn sẽ mua một ít làm quà cho thằng bé. Chắc nó sẽ vui lắm.