• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bệ hạ nói thần thiếp không xứng? Thần thiếp có chỗ nào không xứng? Thần thiếp biết bệ hạ lâu hơn hắn, yêu bệ hạ nhiều hơn hắn, chăm sóc bệ hạ cũng tốt hơn hắn. Hắn chỉ hơn thần thiếp mỗi chuyện hắn có con với bệ hạ mà thôi.”

“Không phải. Ta đã yêu hắn từ trước khi biết chuyện hắn có con với ta. Hắn không hề biết ta là hoàng thượng cho đến khi bị ta lừa đưa về cung. Từ đầu đến cuối đều là ta mặt dày theo đuổi hắn, muốn cùng hắn sống đến bạc đầu. Hắn khuyên ta lấy ngươi để có thêm con cháu nối dõi nhưng ta chỉ muốn có con với một mình hắn. Hắn nói ta đừng phụ tâm ý của ngươi nhưng ta chỉ muốn sống một đời với mình hắn. Uyển Dư, ngươi cảm thấy mình có chỗ nào xứng để so với hắn?”

Đôi mắt Uyển Dư mở to bàng hoàng, dường như không thể tin nổi.

“Bệ hạ nói dối! Sao Phương Hồng Thanh lại có thể có suy nghĩ như vậy chứ? Rõ ràng hắn yêu bệ hạ như thế, sao có thể đồng ý san sẻ tình cảm của bệ hạ cho ta? Hắn là tên ngốc sao?”

“Hắn không ngốc. Hắn chỉ nghĩ đế vương là người phải chịu rất nhiều áp lực, chịu rất nhiều nguy hiểm. Có thêm lực lượng ủng hộ phía sau thì ngôi vị sẽ càng thêm vững chắc. Hắn luôn luôn nghĩ cho ta, làm việc gì cũng đều lo lắng cho ta đầu tiên. Còn ngươi, ngươi đã từng nghĩ cho ta chưa?”

Uyển Dư không nói được một lời nào. Cô ta đã thua. Hoá ra ngay từ đầu cô ta đã thua rồi. Cô ta chưa từng nghĩ cho hoàng thượng như thế. Từ đầu đến cuối chỉ nghĩ làm sao để có được tình yêu của hoàng thượng, được hoàng thượng để mắt đến. Hồng Thanh xuất thân là thường dân vậy mà lại có thể có được những suy nghĩ như thế.

“Ta sẽ viết tất cả những tội trạng của ngươi để hỏi hoàng đế của Vũ quốc, hỏi xem ông ta dạy con gái kiểu gì. Nếu ông ta biết những việc ngươi làm nhưng vẫn để mặc ngươi muốn làm gì thì làm, vậy thì ta phải xem xét lại vấn đề liên minh với Vũ quốc rồi.”

Uyển Dư nghe vậy thì hốt hoảng vô cùng. Vũ quốc của cô chỉ là nước nhỏ, nếu mất quan hệ đồng minh với Vạn Lịch quốc đất nước chắc chắn sẽ bị những đại quốc khác tìm cách thôn tính. Cô ta nắm lấy vạt áo của Tử Hằng tha thiết nói:

“Bệ hạ, chuyện của thần thiếp gây ra phụ hoàng không hề biết gì cả. Thần thiếp nói dối với phụ hoàng là nhớ nhà nên muốn trốn về thăm. Phụ hoàng không đồng ý nên thần thiếp mới nhờ cậy nhị ca của mình.”

“Vậy nhóm người Vũ quốc đang chờ ở ngoài cổng thành kia là người của nhị ca ngươi?”

“Vâng.”

“Để ta gặp cha ngươi rồi nói tiếp. Còn bây giờ ngươi vào ngục mà chờ đợi đi. Nếu Thanh nhi của ta không qua khỏi được ta sẽ đích thân tiễn ngươi xuống địa ngục. Đây là điều duy nhất ta có thể làm cho ngươi.”

Uyển Dư cúi đầu.

“Tạ ơn bệ hạ.”

Sau khi nghe tâm sự của Uyển Dư, Tử Hằng không còn quá hận cô ta nhiều như trước. Chung quy cũng là do hắn mà ra. Trước khi gặp Hồng Thanh, quả thật hắn không có hứng thú với chuyện tình cảm. Hắn nhận lấy sự quan tâm của người khác nhưng lại lạnh lùng không để tâm đến cảm nhận của họ. Uyển Dư trở nên như thế này cũng có một phần do lỗi của hắn.

***

Thời gian Lục Ly ở cạnh không lúc nào Hồng Thanh chịu ngồi yên. Ngay cả lúc đang ăn đột nhiên y ném đĩa xuống đất làm nó vỡ tan tành. Trong lúc Lục Ly sai người dọn mảnh vỡ đã thấy y chộp lấy một mảnh vỡ tự cứa vào tay cho chảy máu khiến Lục Ly hoảng sợ muốn ngất. Băng được vết thương cho y xong vừa mới đứng dậy định lấy nước cho y uống lại thấy y đang muốn lao tới đập đầu vào thành giường. Lục Ly chạy tới kịp thời, ôm chặt lấy Hồng Thanh mà hét lớn:

“Gọi Tạ Chinh đến đây nhanh lên!”



Khi Tử Hằng về tới thì nhìn thấy hai ảnh vệ của mình đang mệt mỏi nằm lay lắt trên ghế, trên bàn. Còn bảo bối của hắn đang nằm ngủ thư thái trên giường. Nhìn thấy Tử Hằng xuất hiện, hai người bọn họ mừng như bắt được cọng rơm cứu mạng. Lục Ly quỳ xuống trước mặt Tử Hằng, kể rõ đầu đuôi chuyện Hồng Thanh bị thương ở cổ tay. Tử Hằng tuy cảm thấy rất đau xót khi nhìn thấy vết thương đó, nhưng bản thân hắn cũng đã trông Hồng Thanh biết rõ vất vả như thế nào nên hắn chỉ xua tay bảo Lục Ly ra ngoài.

Mới nãy Khúc Viễn ra ngoài báo với hắn việc điều chế thuốc chắc phải mất một ngày nữa mới có kết quả. Khúc Viễn còn đưa cho hắn một lọ thuốc nước, nói khi nào Hồng Thanh phát điên quá thì cho y uống thuốc để y ngủ say một lúc. Nhưng không nên cho y uống quá nhiều, không tốt.

Trong thời gian phát điên, Hồng Thanh ăn uống không được bao nhiêu. Người gầy hẳn đi. Hắn cảm giác còn chạm được vào xương sườn của y. Tử Hằng cúi xuống hôn nhẹ lên trán Hồng Thanh. Vừa đau xót lại vừa cảm thấy hận bản thân. Từ khi quen biết hắn, y đã phải chịu tổn thương rất nhiều.

“Chỉ cần ngươi có thể hồi phục, ngươi muốn đi đâu ta cũng sẽ để ngươi đi. Thân thế của ngươi thế nào, ngươi có bí mật gì không nói được ta cũng không để ý nữa. Ta chỉ biết ngươi vẫn là Thanh nhi của ta, là mẹ của con trai ta, là người mà ta yêu thương nhất. Ngươi nói gì ta cũng tin. Ta sẽ không buộc ngươi làm những việc ngươi không thích nữa. Chỉ cần ngươi quay về bên ta, cái gì ta cũng không cần.”

Tử Hằng nắm chặt lấy bàn tay Hồng Thanh đưa lên môi hôn nhẹ, rồi cứ vậy mà úp mặt vào tay y mà khóc. Đã bao lâu rồi hắn mới lại khóc nhiều thế này?

...***...

Nhóm người của Vũ quốc đã bị Mộ Văn chặn lại ở ngoài thành. Chúng kháng cự thì bị Mộ Văn đánh cho tơi tả phải chạy về. Ngày hôm sau, nhị hoàng tử của Vũ quốc gửi thư xin lỗi cho hoàng đế của Vạn Lịch. Trong thư trình bày rằng muốn đưa muội muội về thăm nhà nhưng lại không biết là muội muội trốn về nên đã mạo phạm đến người của Vạn Lịch. Mong hoàng đế tha lỗi và còn tặng lễ vật bồi thường là mười rương vải quý.

Tử Hằng chưa đọc bức thư đó. Hắn còn đang ôm cứng lấy Hồng Thanh để uống thuốc giải. Hoa Thiên Vũ và Khúc Viễn đã chế ra thuốc giải sau khi thức trắng hai ngày hai đêm. Tuy nhiên thuốc này có tác dụng phụ là lúc mới đầu uống sẽ gây ra hiện tượng co giật và nôn ra máu độc, cho nên Tử Hằng phải ôm chặt lấy Hồng Thanh.

Hồng Thanh nôn rất nhiều, nôn không ngừng khiến Tử Hằng sợ hãi, mặt trắng bệch, cảm giác như y đang nôn toàn bộ máu trong cơ thể ra ngoài.

“Hoa thúc, hắn nôn nhiều máu quá. Hắn… hắn sẽ không chết ch…?” Tử Hằng sợ đến mức nói không thành câu.

“Không sao. Độc thấm khá sâu vào cơ thể, cần phải nôn máu độc ra càng nhiều càng tốt. Cứ để hắn nôn cho hết đi.”

Hồng Thanh nôn gần đầy một chậu máu, ai nhìn thấy cũng phát hoảng. Nôn xong Hồng Thanh nằm gục vào lòng Tử Hằng. Hoa Thiên Vũ liền đưa cho Tử Hằng một bát nước màu đỏ như máu bảo cho Hồng Thanh uống. Mùi vị của nó rất khó uống. Hồng Thanh vừa nhấp miệng đã không chịu uống nữa.

“Ép cho hắn uống đi. Thuốc bổ máu đó.”

Tử Hằng nghe lời cố gắng dỗ Hồng Thanh uống thuốc nhưng y không chịu. Hết cách, hắn quyết định dùng miệng của mình mớm cho y, từng ngụm, từng ngụm. Hồng Thanh cự nự nhưng không có sức. Tất cả những gì y có thể làm là túm chặt lấy vạt áo của Tử Hằng, miệng không ngừng kêu “ưm ưm” như tiếng mèo vậy.

Mặc dù ai cũng biết đây là hành động cho uống thuốc nghiêm túc nhưng dưới ánh mắt của mọi người trông cứ như là bị tống cho một nồi cơm chó vậy. Mọi người đều đỏ mặt quay qua một bên.

Cuối cùng dưới nỗ lực không ngừng Tử Hằng đã mớm cho Hồng Thanh uống hết thuốc. Sau đó Hồng Thanh ngất đi, ngủ li bì nguyên một ngày.

“Sao Thanh nhi còn chưa tỉnh? Có phải thuốc không có tác dụng không?”



Hoa Thiên Vũ khám lại cho Hồng Thanh rồi đáp:

“Không phải đâu. Do quá mất sức nên hắn ngủ hơi lâu thôi. Đợi thêm một lúc nữa chắc hẳn sẽ tỉnh lại thôi.”

“Một lúc nữa là bao lâu?”

“Cái đó ta không dám chắc. Đây là thuốc thử nghiệm mà. Ta cũng hi vọng là nó hiệu quả.”

Tử Hằng nghe vậy thì tức giận.

“Sao thúc lại đem hắn ra để thử thuốc hả? Lỡ thuốc xảy ra vấn đề gì thì sao? Thanh nhi của ta sẽ thế nào chứ?”

“Không đem hắn thử thuốc không lẽ ngồi chờ hắn chết à? Ngươi muốn chọn cái nào?”

Tử Hằng chỉ im lặng. Hoa Thiên Vũ nói đúng. Hắn vốn không có cách nào cả. Khúc Viễn động viên:

“Đừng lo lắng quá. Ta và sư phụ đã nghiên cứu thuốc rất kỹ. Sẽ không có vấn đề gì đâu. Ngươi phải có lòng tin vào bọn ta chứ.”

“Ta biết rồi. Ta xin lỗi. Ta đã quá kích động.”

Thiên Vũ thở dài nói:

“Cứ đợi thêm một lúc đi. Ta đi nghỉ ở phòng bên cạnh. Có gì cứ gọi.”

“Vâng. Thúc vất vả rồi. Thúc đi nghỉ đi.”

Thiên Vũ gật đầu, vừa bước được vài bước đã khuỵu xuống. Văn Phương nhanh tay đỡ kịp.

“Không sao đấy chứ?”

“Không sao. Có tuổi rồi, thức có hai đêm mà đã không chịu được. Đừng kể với Thần Thần chuyện này không y lại lải nhải bên tai ta. Nhức đầu lắm.”

“… Yếu vậy rồi thì đêm qua phòng khác ngủ đi, để Tiểu Cảnh lại cho ta.”

“Ngươi nằm mơ à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK