• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồng Thanh ngủ đến chiều tối mới dậy. Hắn khá ngạc nhiên là mình có thể ngủ ngon trên xe ngựa như thế. Tử Hằng đã ôm hắn như vậy suốt đường đi không hề buông ra. Lúc ôm hắn xuống xe ngựa để vào khách điếm nghỉ ngơi, trông Tử Hằng vẫn rất bình thường như việc ôm hắn suốt chặng đường dài như thế chẳng hề hấn gì. Dù vậy Hồng Thanh vẫn cảm thấy rất áy náy. Hắn nghĩ thôi thì thưởng cho y một chút. Vì thế nhân lúc không ai để ý, Hồng Thanh lén hôn nhanh lên má Tử Hằng một cái. Tử Hằng kinh ngạc nhìn hắn. Hồng Thanh đỏ mặt nói:

"Chỉ là để cảm ơn ngươi đã ôm ta ngủ cả quãng đường thôi. Đừng suy nghĩ nhiều."

Hồng Thanh quay người bước được vài bước thì đột nhiên cả người bị nhấc bổng lên. Tử Hằng bế hắn lên rồi nói với mấy thuộc hạ đi phía sau:

"Các ngươi đưa Diên nhi đi ăn trước đi rồi mang đồ ăn lên cho bọn ta sau."

"Vâng."

Hồng Thanh kinh ngạc kêu lên:

"Này, ngươi đưa ta đi đâu thế? Ta đói rồi. Ta muốn ăn."

"Giờ ta sẽ đút ngươi ăn."

"Không cần. Ta có tay ta tự ăn được."

"Ngoan. Đừng quậy nữa không té bây giờ."

Hồng Thanh nổi cáu: "Cả ngày hôm nay ngươi nói chữ 'ngoan' hơi nhiều rồi đấy. Lão tử không phải con nít."

"Yên nào. Đừng làm loạn nữa!"

Phi Diên nhìn Tử Hằng bế cha mình bước nhanh lên cầu thang, kinh ngạc quay qua hỏi Danh Thần:

"Danh Thần ca ca, không phải cha mới ngủ cả đoạn đường à? Lại đi ngủ tiếp nữa sao? Không cần ăn cơm à?"

Danh Thần lúng túng không biết nên trả lời thế nào. Mộc Văn tiến đến gần Phi Diên, đáp:

"Hai người cha của nhóc là đang bày tỏ tình cảm với nhau đó. Nhìn nhau là đã đủ no rồi. Không cần ăn."

"Bày tỏ tình cảm á?"

Danh Thần kéo Phi Diên ra đứng phía sau mình, vẻ mặt nghiêm túc nói với Mộc Văn:

"Thế tử điện hạ, những chuyện như vậy không nên nói với trẻ con."

"Tại sao? Ta có nói lời gì quá đáng đâu. Ngươi hỏi Diên nhi xem nó nghe có hiểu hết không?"

"Điện hạ!"

Danh Thần đứng chắn hoàn toàn trước Phi Diên, ánh mắt nhìn Mộc Văn cảnh cáo. Mộc Văn hơi khựng lại một chút vì kinh ngạc. Một chốc sau hắn cười xoà.

"Được rồi. Ta không nói nữa là được chứ gì?" Ánh mắt Mộc Văn đột nhiên trở nên lạnh băng. Hắn tiến sát lại gần Danh Thần, nói: "Nhưng mà Danh Thần ngươi hình như càng ngày càng lớn gan quá nhỉ. Trước kia ta không biết là ngươi lại có ngày dám dùng thái độ này nói chuyện với ta."

Danh Thần giật mình, hoảng hốt quỳ xuống.

"Thế tử điện hạ tha tội. Thuộc hạ quá phận rồi."

"Được rồi. Đứng lên đi. Ta không muốn bị người khác chú ý đâu." Mộc Văn phất phất tay: "Ra ăn trước đi. Sau đó sai người đem đồ ăn đến cho hai người kia sau."

Mộc Văn để ý thấy ánh mắt Phi Diên nhìn hắn rất tức giận. Đôi mắt đó rất giống với đôi mắt biểu ca của hắn. Rõ ràng hai người không phải máu mủ thân thích nhưng sao lại có nhiều điểm giống nhau như vậy.

Chỉ vì hắn trách mắng Danh Thần mà thằng nhóc đã nhìn hắn đầy oán hận như thế. Nó có vẻ rất thích Danh Thần. Một thằng nhóc chỉ mới năm tuổi mà đã có ánh mắt như vậy không biết sau này lớn lên có thể làm ra được những chuyện gì.

...***...



Tử Hằng ôm Hồng Thanh đặt lên giường rồi nằm đè lên. Ngay khi hắn định cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi Hồng Thanh thì bị y bịt miệng lại.

"Ngươi dở chứng gì đấy hả? Hôm qua đã làm cả đêm rồi còn gì."

Tử Hằng gỡ tay của Hồng Thanh ra, mỉm cười đáp:

"Ai bảo ngươi câu dẫn ta chứ?"

"Ta câu dẫn ngươi lúc nào?"

Tử Hằng hôn cái chụt lên má Hồng Thanh rồi mỉm cười nhìn hắn chằm chằm. Hồng Thanh mới ngớ người hiểu ra, là bởi vì hắn hôn lên má Tử Hằng khi đó nên tên này mới nổi hứng.

"Không được. Ta mệt lắm. Ngươi tự giải quyết đi."

Tử Hằng cúi xuống hôn lên cổ Hồng Thanh, vạch áo hắn ra rồi hôn, liếm trên xương quai xanh vẫn còn những dấu đỏ do đêm qua để lại. Hồng Thanh không nhịn được khẽ rên rỉ.

Tử Hằng chạm tay vào thứ đang ngóc đầu lên giữa hai chân Hồng Thanh mà cười khẽ:

"Của ngươi cũng cứng lên rồi kìa. Không cần giải quyết sao?"

Hồng Thanh muốn chửi thề. Tên kia làm như thế với hắn làm sao hắn lại không hứng lên được. Từ hôm qua đến giờ hắn mới biết Tử Hằng lại có thể mặt dày và biến thái đến như thế.

"Ta mệt rồi. Chỉ có thể làm một lần."

"Nếu ngươi cảm thấy làm một lần là đủ thì được thôi."

Hồng Thanh choàng tay qua cổ đón nhận nụ hôn của Tử Hằng. Y phục nhanh chóng bị cởi hết ném xuống giường. Tử Hằng như không chờ được nữa. Hắn đổ chất lỏng kia vào khe mông chật hẹp, vừa dùng ngón tay khuếch trương vừa hôn Hồng Thanh. Có lẽ do đêm qua vừa mới làm nên cửa động được nới lỏng rất nhanh chóng. Tử Hằng cứ vậy đâm thẳng thứ kia vào.

"A ưm... "

"Bảo bối cứ thoải mái kêu đi. Ta đã bao trọn cả tầng này rồi, sẽ không ai nghe thấy đâu."

"Biến thái... ưm... a chậm... ưm chậm lại... "

...***...

Tầm một canh giờ sau, Tử Hằng bưng khay cháo đi từ dưới lầu mang lên phòng trên tầng hai. Hồng Thanh lúc này đã được tắm rửa sạch sẽ mệt mỏi nằm trên giường. Tử Hằng đặt khay cháo lên bàn rồi đến bên giường, gọi nhỏ:

"Thanh nhi, ta mang cháo hạt sen đến cho ngươi này. Ta đỡ ngươi dậy ăn nhé!"

Hồng Thanh quay mặt đi, không nói gì.

"Ăn chút gì đi. Cả ngày nay ngươi đã ăn gì đâu. Ăn còn lấy sức mai đi tiếp chứ."

Hồng Thanh tức giận quay lại mắng:

"Ta như thế này còn không phải do ngươi sao?"

"Ta biết lỗi rồi mà. Để ta đút cho ngươi nhé!"

"Không cần. Để ta tự ăn."

Hồng Thanh định ngồi dậy nhưng lưng đau quá, không cử động được. Tử Hằng vội vàng tới đỡ hắn dậy. Hồng Thanh vừa ngồi dậy liền đẩy y ra, tức giận nói:

"Tránh ra! Đừng chạm vào ta!"

"Thanh nhi, ta biết lỗi rồi. Đừng giận ta nữa được không? Cho ta được chăm sóc ngươi."



"Ngươi nói câu xin lỗi này mấy lần rồi hả? Ta không muốn nghe cũng không tin ngươi nữa."

"Đừng như vậy mà. Cũng đâu phải ta cố ý."

"Còn dám nói không cố ý. Trước đó ngươi rõ ràng đã đồng ý với ta sẽ chỉ làm một lần. Vậy mà… ngươi… ngươi..." Mẹ nó, y lại đè hắn làm thêm hai lần nữa.

"Đúng là ta đã nói sẽ chỉ làm một lần nhưng ta cũng nói là nếu ngươi thấy một lần là đủ. Khi đó ngươi cũng cứng rồi cho nên ta … ta là giúp ngươi giải quyết đó chứ."

Hồng Thanh đỏ mặt gắt lên:

"Ngươi còn dám nói?! Còn không phải do ngươi… ngươi…"

"Ta làm sao biết được ngươi lại thích được hôn như vậy. Ta chỉ mới hôn thôi ngươi đã cứng rồi. Rõ ràng là chính ngươi muốn làm thêm mà."

"Ngươi…"

Hồng Thanh tức nghẹn họng, cầm gối ném về phía Tử Hằng lại bị y chụp được. Tử Hằng cầm gối vui vẻ đi đến kê sau lưng cho Hồng Thanh, cố gắng dỗ dành:

"Thanh nhi, đều là lỗi của ta. Đừng giận nữa mà. Hay là ngươi có chuyện gì muốn làm không? Ta sẽ làm cho ngươi."

"Có đúng là cái gì ngươi cũng sẽ làm cho ta không?"

Cảm thấy cách hỏi của Hồng Thanh hơi nguy hiểm, Tử Hằng suy nghĩ cẩn thận lại rồi đáp:

"Chỉ cần trong khả năng của ta thì ta nhất định sẽ làm."

"Ngươi là hoàng đế mà, có việc gì mà ngươi không thể làm được?"

"Hoàng đế chứ đâu phải thần tiên, cũng có những việc không thể làm được mà."

"Hừm. Nhàm chán!"

Nhìn vẻ mặt Hồng Thanh là biết y vừa nghĩ ra chủ ý gì kì quái rồi. Tử Hằng lắc đầu thở dài, đứng dậy múc cháo ra một cái chén nhỏ rồi ngồi xuống cạnh giường. Hắn xúc một thìa cháo thổi nguội rồi đưa cho Hồng Thanh.

"Há miệng nào!"

"Không muốn."

"Không muốn phu quân ngươi đút cháo cho thật đấy à?"

Hồng Thanh lườm mắt nhìn Tử Hằng. Bụng thì đang réo. Hắn cảm thấy tranh cãi nữa thì mệt mỏi nên ngoan ngoãn há miệng để y đút cho ăn. Dù sao được đương kim hoàng đế phục vụ như thế này là một đặc quyền không phải ai cũng có được.

Sau khi ăn cháo xong, Tử Hằng đỡ Hồng Thanh nằm xuống rồi xoa bóp lưng và hông cho hắn. Kỹ thuật của y khá tốt. Hồng Thanh cảm thấy khá thoải mái.

"Chỉ còn mấy ngày nữa là về cung rồi, ngươi cũng nên nói cho ta biết vài điều về hoàng cung đi chứ."

"Chúng ta chỉ vừa mới đoàn tụ không lâu nên ta chưa vội nói thôi. Cũng không có gì nhiều."

"Chuyện phụ hoàng của ta chắc ngươi cũng nắm được rồi. Người đem lòng yêu một nam nhân lúc ta tám tuổi. Phụ hoàng cùng một người nữa là Hoa Thần y cùng tổ chức một hôn lễ cưới nam nhân đó về, chính là Ninh Cảnh Thần. Sau khi ta được mười sáu tuổi, phụ hoàng truyền ngôi cho ta sau đó rời khỏi cung, cùng hai người kia ngao du sơn thủy, sống một cuộc sống thường dân hạnh phúc."

"Lâu lâu ba người họ có về cung thăm ta. Chuyện của hai chúng ta, ta đã viết thư kể cho phụ hoàng nghe rồi. Có lẽ không bao lâu nữa người sẽ trở về cung để gặp ngươi. Ngươi đừng lo. Phụ hoàng ta nhất định cũng sẽ thích ngươi. Nếu người có phản đối hay gì vẫn còn Cảnh Thần giúp. Cảnh Thần trước giờ chiều chuộng ta lắm."

"Hiện tại trong cung người thân duy nhất của ta chỉ còn mỗi mẫu hậu. Cách đây mười bảy năm, mẫu hậu bị phụ hoàng nhốt vào lãnh cung. Mười mấy năm qua, mẫu hậu đã thay đổi nhiều rồi, thường xuyên ăn chay niệm phật. Gần đây sức khoẻ mẫu hậu không được tốt nên ta đã đón mẫu hậu ra ngoài để phụng dưỡng. Hiện tại người là thái hậu, giúp ta quản lý hậu cung."

"Chuyện của chúng ta, ta vẫn chưa nói với mẫu hậu biết. Ta sợ nếu chỉ nói qua thư mẫu hậu sẽ khó tiếp nhận ngươi. Dù sao chuyện của phụ hoàng ngày đó vẫn là nỗi đau trong lòng người suốt mấy chục năm qua. Đợi sau khi trở về ta sẽ nói rõ với mẫu hậu. Ngươi cũng đừng lo lắng. Mẫu hậu rất thương ta. Người mà ta thích thì mẫu hậu cũng sẽ thích thôi."

Hồng Thanh im lặng không nói. Hắn không chắc về việc thái hậu sẽ thích hắn như lời Tử Hằng nói. Dù sao thì tiên hoàng đã bỏ bà ấy để đi theo một nam nhân, liệu có thể chấp nhận để con trai mình ôm một nam nhân khác về chung sống không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK