• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi đỡ Tử Hằng vào giường nằm, Hồng Thanh tiễn Tần Mạc trở về. Tần Mạc lại nhìn xuống cổ tay Hồng Thanh một cách lo lắng. Hồng Thanh nhận ra ánh mắt của y liền cười xoà nói:

“Không có gì đâu mà. Bọn ta chỉ là chơi đùa với nhau thôi.”

“Chơi đùa gì mà trói người ta đến bầm tình cả tay thế này? Ngươi nói biểu ca thường xuyên làm thế này với ngươi sao?”

“Dĩ nhiên là không rồi. Là do hôm qua bọn ta nổi hứng muốn đổi hình thức chơi đùa cho mãnh liệt một chút đó mà. Ta đã nói rồi, đó là tình thú a.”

Đó là lần đầu, hắn tuyệt đối sẽ không để diễn ra lần thứ hai. Nếu Tử Hằng thường xuyên trói hắn mà làm kiểu đó hắn chắc chắn sẽ hưu y sớm. Hồng Thanh không hiểu tại sao Tần Mạc lại quan tâm đến mình quá như vậy. Hắn đã nói đến thế rồi mà y vẫn không yên tâm.

“Cảm ơn ngươi hôm nay đã đến dự tiệc, còn giúp ta nhiều như vậy. Hôm nào đó ta mời ngươi một bữa ăn xem như đáp lễ nhé.”

“Người một nhà không cần nói mấy lời đó. Nếu ngươi đã khẳng định là không có gì, vậy thì ta tạm tin ngươi. Ngươi cũng đừng nên chiều biểu ca quá. Cho dù là “tình thú” gì đó thì cũng không nên trói ngươi chặt đến như vậy.”

“Ngươi yên tâm. Sẽ không có lần sau.” Hắn còn đang muốn trả thù đây này. Sau một tháng, à không nửa tháng tới y đừng hòng bước lên giường hắn.

Tần Mạc quay người đi rồi đột nhiên khựng lại. Y quay đầu ra sau nói với hắn:

“Có câu này ta vẫn chưa nói với ngươi. Ngươi múa rất đẹp.”

Nói xong Tần Mạc vội vàng bỏ đi. Hồng Thanh nhìn thấy hai vành tai của y đang đỏ ửng. Thật không dễ để một người như Tần Mạc chịu thốt ra câu khen ngợi như vậy. Hồng Thanh không nhịn được mỉm cười.

Hồng Thanh chợt nghĩ đến một chuyện. Tần Mạc là thái tử của Thiên Tân, chắc chắn có mối quan hệ rất rộng, tính cách cũng rất đáng tin cậy. Hắn có thể nhờ Tần Mạc điều tra giúp chuyện về bức thư kia. Nhưng hiện tại đêm đã khuya, hắn sẽ hẹn Tần Mạc vào lúc khác.

Sáng hôm sau Tử Hằng tỉnh lại đã thấy vị trí bên cạnh mình trống trơn. Sờ vào đệm cảm thấy mát lạnh chứng tỏ người đã rời đi từ rất lâu rồi. Tử Hằng cảm thấy rất lạ. Hồng Thanh lại dậy sớm thế à? Hay do mình ngủ dậy trễ quá? Hắn liền cho gọi Lục Ly để hỏi.

“Đêm qua sau khi thay y phục cho bệ hạ xong thì nương nương trở về cung rồi. Thuộc hạ cản lại thì nương nương nói trong vòng nửa tháng tới bệ hạ không được bước chân vào Phụng Nghi cung.”

Tử Hằng vò đầu thở dài. Mèo con dỗi rồi, muốn trả thù đấy mà. Hắn phải tìm cách dỗ ngọt thôi, nếu không cấm cửa đến nửa tháng hắn sao mà chịu nổi.

“Ta biết rồi.” Tử Hằng chỉ đáp đơn giản như thế rồi hỏi sang chuyện khác: “Chuyện ta bảo ngươi điều tra thế nào?”

“Thưa bệ hạ, vũ cơ đó tên là Liễu Liên Nhi, mỗi năm đều theo đoàn đến nhảy múa tại hội thơ Cảnh Minh. Cha mẹ cô ta vốn làm nông, nhưng vì cuộc sống quá khó khăn nên xin bán đứa con gái này đi làm người hầu, sau đó cả hai cũng thắt dây treo cổ tự sát. Liên Nhi làm người hầu trong nhà đến khi đủ mười sáu tuổi thì bị người nhà đó đem bán cô ta cho kỹ viện. May mắn là bà chủ kỹ viện chỉ bắt cô ta bán nghệ, không bán thân. Khoảng một năm sau có một nam nhân bỏ tiền chuộc Liên Nhi ra khỏi kỹ viện. Sau đó cô ta làm vũ cơ, bôn ba bên ngoài cùng đoàn hát cho đến hiện tại.”

Tử Hằng sờ cằm suy nghĩ. Nghe qua cảm giác thân thế người này không có gì đáng ngờ cả. Cũng có thể thân thế đó là thật, nhưng người thì chưa chắc. Hắn không khỏi cảm thấy lo lắng. Thanh nhi nhà hắn toàn dính phải mấy chuyện không đâu.



“Điều tra những mối quan hệ xung quanh của cô ta đi.”

Tử Hằng vừa ra lệnh thì thấy có chim Bồ câu truyền tin về. Nét mặt Lục Ly khi xem tin nhắn khá nghiêm trọng. Lục Ly lập tức quỳ xuống cúi đầu nói:

“Bệ hạ, cô ta qua mặt được người của thuộc hạ, đã trốn rồi.”

“…. Chuyện này trẫm cũng có thể đoán được. Những kẻ giữ được cơ quan đó trong tay đều không phải người bình thường. Cô ta giao nó cho Thanh nhi có lẽ có lý do nào đó.” Hắn suy nghĩ một chút rồi hỏi tiếp: “Thanh nhi hiện tại đang ở đâu?”

“Nương nương đang ở định viện câu cá với tiểu hoàng tử.”

“Lập tức đến đó nhanh lên!”

...***...

Lúc này Hồng Thanh đang ngồi ở đình viện, vừa thư thả uống trà vừa nhìn Phi Diên câu cá bên hồ. Bên cạnh cậu nhóc còn có Thanh Trúc. Hai đứa bé cùng nhau chơi rất vui.

Hồng Thanh cảm thấy tâm trạng hiện tại rất thoải mái. Hắn tưởng tượng lúc Tử Hằng tỉnh dậy không nhìn thấy mình chắc phải ngạc nhiên lắm. Mấy ngày tới hắn sẽ không qua đêm ở tẩm cung của hoàng thượng nữa, cũng sẽ không cho phép Tử Hằng ngủ ở Phượng Nghi cung của hắn. Để cho y trói hắn rồi hành hắn đến ngất đi, sáng hôm sau không bước nổi xuống giường là vì hắn cảm thấy có lỗi với y. Nhưng nếu cứ để mặc vậy rồi sau đó không làm gì thì y nhất định sẽ cho rằng hắn dễ tính quá. Ai biết sau này có muốn làm lại như vậy với hắn nữa không. Cho nên từ giờ phải phản kháng, phản kháng thật kịch liệt để cho y biết sẽ không có lần sau đâu.

“Nương nương.”

Giọng của Liên Nhi đột nhiên phát ra từ sau lưng khiến Hồng Thanh giật nảy. Hắn định đứng dậy thì một bàn tay mềm mại thon dài đặt lên vai hắn. Chỉ là đặt lên vai thôi nhưng hắn cảm nhận như có một luồng sức mạnh vô hình ấn mình xuống ghế, không thể cử động.

“Nương nương đừng sợ. Tiểu nữ chỉ đến để nói chuyện. Nương nương đừng quay đầu lại, cứ hành động tự nhiên như bình thường là được.”

Hồng Thanh nhìn bóng của Liên Nhi in trên nền đất thì nhận ra cô nàng đang cải trang làm cung nữ đứng bên cạnh hắn. Cung nữ và thái giám theo phục vụ hắn hôm nay đều là người của Phụng Nghi cung. Không biết cô nàng tráo đổi với họ từ lúc nào. Bên cạnh hồ nước, Tạ Chinh đang trông hai đứa nhóc câu cá (vốn là làm theo lệnh của hắn), dường như không biết chuyện gì đang xảy ra bên này. Chứng tỏ võ công của cô ta phải cao đến thế nào. Chỉ cần một cái nhấc tay đơn giản là có thể lấy mạng hắn bất cứ lúc nào.

Hồng Thanh siết chặt bàn tay cố lấy lại bình tĩnh. Bây giờ hắn có sợ hãi cũng không ích gì. Người có thể cứu được hắn chỉ có mỗi mình hắn mà thôi. Nếu Liên Nhi chỉ đến để nói chuyện vậy thì hắn nên hỏi những gì cần hỏi. Hắn cầm tách trà lên uống. Hơi nóng và mùi hương của trà giúp hắn bình tĩnh hơn một chút.

“Lúc đó làm sao ngươi biết thân phận của ta?”

“Tiểu nữ đã tìm hiểu qua rất nhiều người để lựa chọn nương nương là người giữ vật quý giá này. Lúc đó tiểu nữ đang nghĩ cách để dụ nương nương ra khỏi cung chẳng ngờ người đã tự đến rồi, còn đến đúng hội thơ Cảnh Minh. Chỉ có thể nói là chúng ta có duyên thôi.”

Hồng Thanh méo mặt. Vậy ý nói là hắn tự mình đưa chân vào hang cọp đó hả?

“Vậy hôm nay ngươi đến đây là muốn lấy lại vật đó?”

“Vẫn chưa phải lúc. Tiểu nữ mạo hiểm đến gặp nương nương thế này quả thực chỉ để nói chuyện với người thôi. Tiểu nữ biết nương nương rất hoang mang khi đọc bức thư đó và có rất nhiều câu muốn hỏi tiểu nữ. Nếu không làm rõ những vấn đề đó cho nương nương thì người sẽ không thể yên tâm mà cất giấu nó giùm tiểu nữ được.”



“Cho dù có nghe được lý do ta cũng không có hứng thú cất giữ vật nguy hiểm này cho ngươi đâu. Ngươi giỏi võ như vậy còn giữ không nổi thì sao ta có thể giữ nổi chứ?”

Liên Nhi cười nhẹ rồi đáp:

“Nương nương suy nghĩ như vậy rất có lý nhưng thực tế không đơn giản như vậy đâu. Chốn giang hồ rất hiểm ác, tiểu nữ lại là phận nữ nhi, nếu xảy ra chuyện gì bao giờ cũng thiệt thòi hơn so với nam nhân. Nương nương giữ là an toàn nhất. Hoàng thượng chắc chắn không bao giờ ngờ được rằng dược phương mà mình cất công tìm kiếm bao lâu lại đang nằm trong tay nương nương”

Cổ họng Hồng Thanh như nghẹn lại. Hắn vẫn không thực sự tin rằng Tử Hằng lại đang săn lùng dược phương này.

“Ngươi nói vậy là có hơi xem thường Châu Tử Hằng rồi. Đầu óc y luôn rất nhạy bén, phát hiện ra một chút thay đổi liền sẽ phát sinh nghi ngờ liền. Không có gì đảm bảo rằng hắn sẽ không nghi ngờ ta.”

“Vậy thì chỉ có thể nói là tiểu nữ xui xẻo thôi.”

“…”

Nói chuyện kiểu gì thế không biết.

“Thuốc trường sinh này là thật sao?”

“… Tiểu nữ không biết vì chưa có ai thử bao giờ. Tiểu nữ chỉ nghe nói dược phương này là do Quỷ Đa Diện viết ra. Đó là một thần y cực kỳ nổi tiếng trong giới giang hồ, không gì không chữa được. Chỉ như vậy thôi cũng đủ để dược phương này trở nên nổi tiếng được người người săn lùng rồi.”

“Thế hoá ra là chưa ai thử qua. Vậy cũng không chắc là thứ thuốc đó có thể giúp người ta trùng sinh. Vậy thì săn lùng nó có ích gì?”

“Chính vì chưa ai thử qua nên mọi người mới tò mò không biết nó có hiệu quả hay không. Càng tò mò thì càng muốn săn lùng bằng được. Nương nương nói xem có phải rất hợp lý không?”

Hồng Thanh không đáp. Chính xác là hắn cũng không biết phải đáp thế nào.

“Nương nương tốt nhất không nên để cho bệ hạ biết mình đang giữ dược phương này. Có thể nương nương muốn để bệ hạ cùng mình sống lâu trăm tuổi, bên nhau trọn đời trọn kiếp nhưng cũng đồng thời khiến bệ hạ chịu sự nguy hiểm gấp trăm nghìn lần. Nương nương đã nghĩ tới khi tất cả các thế lực phát hiện ra dược phương trường sinh đang nằm trong tay bệ hạ thì chuyện gì sẽ xảy ra chưa?”

Chắc chắn sẽ dấy lên một trận gió tanh mưa máu. Không cần nói Hồng Thanh cũng đoán ra được. Hắn đã bắt đầu cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc.

“Nương nương nhất định phải bảo quản thật tốt. Cơ quan đó xem như là món quà tiểu nữ tặng để đáp lễ lại ân tình của nương nương.”

Hồng Thanh còn chưa kịp đáp lại thì đột nhiên nghe thấy tiếng chân Tạ Chinh chạy về phía này. Y chĩa kiếm về phía hắn mà nói lớn:

“Là kẻ nào? Mau buông Hồng phi ra!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK