Sau khi doạ Ngọc Chương một trận, Tử Hằng chắc chắn lão hồ ly đó sẽ hành động. Danh Thần và Lục Ly đều đã phục sẵn bên trong và bên ngoài phủ của y. Hắn hiện tại có thể thoải mái đi dạo một chút trong đêm nay. Hắn không có ý định đi đâu cả, bước chân không chủ định đi theo một hướng đã định sẵn.
Chỉ những lúc trốn mớ công việc căng thẳng chất đống trong cung cấm, hắn mới có được thời gian thư thả như thế này, để nhìn về quá khứ, nhìn về hiện tại và cả tương lai. Trong lúc còn đang mông lung trong đống suy nghĩ đó thì Tử Hằng chợt khựng lại.
Hắn nhìn thấy trước mặt mình, cách đó không xa lắm, hai cha con Hồng Thanh đang đứng bên đường bán đèn lồng. Không có nhiều đèn, chỉ khoảng chục cái. Không chỉ có hai cha con họ, còn có hai đứa bé tầm tuổi Phi Diên nữa. Bốn người không ngừng rao bán ồn ào thu hút tất cả mọi người đi ngang qua. Nhưng không mấy ai mua đèn của họ. Hắn quan sát thấy những chiếc đèn đó khá giản, màu sắc cũng đơn điệu, quá bình thường, không có gì nổi bật. Hắn tin một kẻ khôn ngoan như Hồng Thanh nhìn ra được điều đó nhưng hắn vẫn rao bán rất nhiệt tình, thậm chí còn đứng đùa giỡn với mấy đứa bé. Phi Diên lúc cười trông thật đáng yêu. Khung cảnh yên bình này khiến hắn cảm thấy rất ấm áp. Hắn đứng đó lặng người nhìn một lúc lâu, cho đến khi Phi Diên phát hiện ra hắn và chạy lại chỗ hắn.
"Thúc thúc, thúc làm gì mà đứng ở đây nhìn bọn con vậy?"
"Ta đi dạo thôi. Con bán đèn lồng có vẻ vui nhỉ."
"Cũng vui ạ nhưng nếu không bán hết được đèn lồng thì không vui lắm ạ."
Tử Hằng bật cười xoa đầu thằng bé.
"Ta sợ là không ai mua nữa đâu. Cũng muộn rồi. Bảo cha con dọn hàng trở về đi. Mai lại đi bán tiếp."
"Cha con bảo nếu thúc có thể mua hết chỗ đèn lồng kia thì bọn con có thể về sớm rồi."
Tử Hằng đen mặt. Cái tên này biết là hắn có hảo cảm với con trai mình liền không ngần ngại lợi dụng thằng bé để moi tiền của hắn. Vô liêm sỉ.
"Đi bảo với cha con, nếu hắn có thể khiến mấy cái đèn lồng đó trở nên có giá trị thúc sẽ mua hết."
Phi Diên tuy không hiểu lắm Tử Hằng muốn nói gì nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy đến chỗ cha mình để truyền đạt lại. Một lúc sau thằng nhóc quay lại nói với hắn:
"Cha con nói nếu thúc đồng ý mua hết chỗ đèn lồng của hôm nay và ngày mai, cha cháu sẽ đưa thúc đi gặp một người rất quan trọng."
Tử Hằng kinh ngạc.
...***...
Năm ngoái, người được giao hộ tống chuyến hàng cứu trợ đến Tân Xuân là tướng quân Trần Cảnh. Người này cũng quân lính của mình chuyển hàng thành công tới Tân Xuân, sau khi trở về thì gặp đúng lúc núi lở. Cả mấy chục tên lính bị chôn vùi quá nữa. Trần Cảnh cũng biệt tích, nghi ngờ là cũng bị núi đè. Tử Hằng vẫn còn nhớ bản báo cáo trình lên của năm đó. Giờ đây Hồng Thanh lại đột nhiên nói sẽ đưa hắn đi gặp Trần Cảnh.
"Vụ việc năm đó vốn chẳng phải núi lở hay gì cả. Sau khi vận chuyển hàng đến Tân Xuân thành công, Trần Cảnh phát hiện ra những khuất tất trong việc phát chẩn cho dân của huyện lệnh Ngọc Chương nên ra mặt phản đối. Ngọc Chương mua chuộc Trần Cảnh không được, còn bị Trần Cảnh doạ sẽ báo cáo lên triều đình. Vậy là lập kế hoạch tiêu diệt những kẻ không nghe lời."
"Đội quân dưới quyền Trần Cảnh có vài người đã bị Ngọc Chương mua chuộc, trong đêm liền làm phản. Tất cả những người chống đối đều bị giết chết. Trần Cảnh bị trọng thương. Trong lúc ông ta chạy trốn khỏi sự truy lùng của bọn người Ngọc Chương thì gặp ta. Ta đã đem giấu ông ấy trong nhà, bí mật chữa trị một thời gian."
"Trần Cảnh bị thương quá nặng. Ta lại không có tiền, không có cách nào để đưa ông ấy đi chữa trị. Mấy tháng sau thì qua đời. Trước khi mất Trần Cảnh đã viết một bức thư tố cáo tội trạng của Ngọc Chương rồi dặn ta đưa cho một vị quan đáng tin cậy."
Tử Hằng lặng người đứng trước ngôi mộ nhỏ của Trần Cảnh đó Hồng Thanh lập, được đặt ở trên ngọn đồi phía sau làng. Trên bia mộ Hồng Thanh không dám ghi tên của Trần Cảnh vì sợ kẻ thù biết được. Ở trên đó chỉ khắc duy nhất một chữ: "Cảnh".
"Ta nghèo như vậy, nhà lại có mấy miệng ăn nên không thể rời khỏi đây. Chỉ đành giữ bức thư này bên mình chờ gặp một người nào đó đáng tin cậy để giao bức thư. Giờ trước mộ của tướng quân, ta giao nó cho ngươi."
Hồng Thanh lấy từ trong người ra một bọc vải. Trong bọc vải được gói cẩn thận đó là một bức thư được gấp làm đôi. Tử Hằng mở bức thư ra đọc. Lông mày nhíu lại, hai bàn tay dần siết chặt. Hồng Thanh có thể nhận ra người này đang rất tức giận nhưng cố kìm nén.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Tử Hằng cất bức thư này vào trong tay áo, rồi quay qua hỏi Hồng Thanh:
"Ngươi chỉ mới gặp qua ta vài lần, sao đã tin tưởng giao cho ta vật quan trọng này?"
Hồng Thanh nghiêng đầu nhìn Tử Hằng một chút rồi hỏi lại:
"Không phải ngươi là tên giàu có tiền cầm không hết, rảnh rỗi không có việc gì làm, nên muốn làm anh hùng vạch mặt kẻ xấu sao?"
"Ngươi nói cái gì?"
"Còn không phải à? Nhà ngươi giàu thế sao cứ phải bám lấy một kẻ chỉ làm nghề nhặt rác như ta? Còn không phải là rảnh rỗi không có việc gì làm. Ta thấy ngươi có hứng thú với vụ phát chẩn của Tân Xuân như vậy lại là người từ kinh thành đến nên mới giao cho ngươi thôi. Ngươi chắc hẳn không xấu xa đến mức đem quăng luôn bức thư đó chứ?"
Tử Hằng tối sầm mặt. Hắn đang rất kiềm chế để không đấm tên này một trận. Rõ ràng là y đang cố tình chọc tức hắn.
"Giao dịch đã xong. Thông tin lần này của ngươi rất hữu ích. Chỗ đèn lồng hôm nay ta sẽ trả trước. Ngày mai đèn lồng làm ra bao nhiêu ta mua bấy nhiêu."
"Không cần mất công vậy. Mai nương mỗi ngày chỉ làm ra được có mười cái đèn thôi. Số đèn của hai ngày là hai mươi cái. Ngươi đưa cho ta hai mươi lượng là được."
Tử Hằng trợn mắt.
"Ngươi đùa ta à? Mỗi cái đèn xấu xí đó mà những một lượng bạc? Cho không còn chả ai thèm lấy."
"Ngươi nói vậy là sai rồi. Mai nương bị tật ở tay, làm được chỗ đèn đó cũng chẳng phải dễ dàng gì. Chỉ tính công sức cô ấy bỏ ra thôi thì một lượng có đáng gì. Với lại…" Hồng Thanh tiến đến gần Tử Hằng, kéo áo hắn nói: "Người ở Tân Xuân nghèo lắm. Ta dĩ nhiên không thể bán cho họ giá quá đắt được, nhưng ngươi không phải rất giàu sao? Ta mới có thể bán với đúng giá của nó."
"Ngươi…"
"Nếu bây giờ ngươi không mang đủ tiền thì ta có thể cho ngươi nợ trước cũng được nhưng hôm sau phải trả đủ. Nếu không… Diên Diên sẽ buồn đấy."
Trán Tử Hằng đã nổi đầy gân xanh.
"Ngươi đừng có đem Diên Diên ra uy hiếp ta. Nếu để thằng bé biết được cha nó là kẻ vô sỉ như thế này để xem nó còn tôn trọng ngươi không."
Tuy Hồng Thanh là kẻ vô sỉ, hám tiền nhưng Tử Hằng có thể nhận ra y rất yêu thương Phi Diên. Chắc chắn y sẽ không muốn để thằng bé xem thường và ghét bỏ mình.
Nhưng trái với những gì nó nghĩ, Hồng Thanh lại mỉm cười.
"Ngươi cứ việc nói. Diên Diên là đứa thông minh, việc này nó biết từ lâu rồi. Cái mặt vô sỉ này của ta chưa bao giờ có ý giấu thằng bé cả."
"Khốn! Ngươi sống như vậy không thấy xấu hổ à? Nếu để thằng bé học theo ngươi rồi sau này lớn lên nó sẽ sống ở đời như thế nào?"
Hồng Thanh tức giận đẩy Tử Hằng ra, lạnh lùng gằn giọng:
"Ta đã nói với ngươi không chỉ một lần. Chuyện của hai cha con ta không cần ngươi xen vào. Một kẻ giàu có không phải lo chuyện tiền bạc như ngươi không có tư cách chỉ trích cách sống của những người ở dưới đáy xã hội như bọn ta. Chúng ta ở hai thế giới khác nhau, sẽ không bao giờ có được tiếng nói chung đâu. Ngươi vẫn nên trở về nơi vốn thuộc về mình đi. Tránh xa bọn ta ra!"
Tử Hằng sững người không phản bác được một câu nào. Trong ánh mắt của Hồng Thanh khi đó không chỉ có sự giận dữ còn cả đau đớn, cô độc. Rốt cuộc y đã phải trải qua những chuyện gì lại có ánh mắt như vậy?
"Ngày mai chồng bạc cho đủ. Sau đó chúng ta đường ai nấy đi. Ta sẽ không giao dịch gì với ngươi nữa."
"Đợi…"
Tử Hằng muốn nói nhưng lại chẳng thể thốt nên lời nào. Hồng Thanh đã bỏ đi. Không hề quay đầu lại. Hắn cảm thấy giận chính mình. Vẫn biết rõ cuộc sống của hai người trái ngược nhau. Hồng Thanh đã phải lăn lộn cả ngày kiếm từng đồng nuôi sống bản thân. Việc y có chấp niệm sâu về tiền bạc như vậy là có thể hiểu được. Hắn vốn không có tư cách chỉ trích cách y sống, nhưng cứ nghĩ đến việc Phi Diên sẽ phải sống một cuộc sống như thế trong nhiều năm sau thì hắn lại không nhịn được mà tức giận.
Xem ra Hồng Thanh đã rất giận. Hắn cũng chẳng có mặt mũi nào đi gặp y.
Vậy là sáng hôm sau, người đến tìm hai cha con Hồng Thanh đưa hai mươi lạng bạc là Danh Thần. Hồng Thanh nhận túi bạc trên tay có hơi ngạc nhiên. Hôm qua tranh cãi nhau như thế nhưng Tử Hằng vẫn giữ lời đưa bạc cho hắn. Hắn có chút hối hận vì đã lợi dụng y kiếm tiền như thế.
"Châu Tử Hằng đi đâu rồi?"
"Chủ tử đang rất bận. Có lẽ trong mấy ngày tới sẽ không có thời gian tới gặp hai người. Chủ tử có dặn ngươi nên tránh xa phủ huyện lệnh ra kẻo gặp nguy hiểm."
Hồng Thanh hiểu rằng mấy ngày tới Tử Hằng sẽ tập trung vào việc vạch trần bộ mặt giả dối của huyện lệnh Ngọc Chương. Xem ra mấy ngày tới sẽ rất căng thẳng.
"Biết rồi. Mấy người các ngươi cũng phải cẩn thận đấy."
Danh Thần gật đầu. Hắn lấy từ trong người ra một gói bánh còn nóng hổi dúi vào tay Hồng Thanh, nói:
"Ta biết từ sáng đến giờ hai cha con chưa ăn gì. Lấp cho đầy bụng rồi hẵng làm tiếp."
"À, cảm ơn."
"Mấy lời của chủ tử nói ngươi đừng để trong lòng. Ngài ấy không biết cách biểu lộ tình cảm, miệng nói khó nghe vậy thôi nhưng trong lòng toàn nghĩ ngược lại đấy. Chủ tử thật sự rất lo cho hai cha con ngươi."
Hồng Thanh chỉ im lặng, không nói gì.
Chỉ những lúc trốn mớ công việc căng thẳng chất đống trong cung cấm, hắn mới có được thời gian thư thả như thế này, để nhìn về quá khứ, nhìn về hiện tại và cả tương lai. Trong lúc còn đang mông lung trong đống suy nghĩ đó thì Tử Hằng chợt khựng lại.
Hắn nhìn thấy trước mặt mình, cách đó không xa lắm, hai cha con Hồng Thanh đang đứng bên đường bán đèn lồng. Không có nhiều đèn, chỉ khoảng chục cái. Không chỉ có hai cha con họ, còn có hai đứa bé tầm tuổi Phi Diên nữa. Bốn người không ngừng rao bán ồn ào thu hút tất cả mọi người đi ngang qua. Nhưng không mấy ai mua đèn của họ. Hắn quan sát thấy những chiếc đèn đó khá giản, màu sắc cũng đơn điệu, quá bình thường, không có gì nổi bật. Hắn tin một kẻ khôn ngoan như Hồng Thanh nhìn ra được điều đó nhưng hắn vẫn rao bán rất nhiệt tình, thậm chí còn đứng đùa giỡn với mấy đứa bé. Phi Diên lúc cười trông thật đáng yêu. Khung cảnh yên bình này khiến hắn cảm thấy rất ấm áp. Hắn đứng đó lặng người nhìn một lúc lâu, cho đến khi Phi Diên phát hiện ra hắn và chạy lại chỗ hắn.
"Thúc thúc, thúc làm gì mà đứng ở đây nhìn bọn con vậy?"
"Ta đi dạo thôi. Con bán đèn lồng có vẻ vui nhỉ."
"Cũng vui ạ nhưng nếu không bán hết được đèn lồng thì không vui lắm ạ."
Tử Hằng bật cười xoa đầu thằng bé.
"Ta sợ là không ai mua nữa đâu. Cũng muộn rồi. Bảo cha con dọn hàng trở về đi. Mai lại đi bán tiếp."
"Cha con bảo nếu thúc có thể mua hết chỗ đèn lồng kia thì bọn con có thể về sớm rồi."
Tử Hằng đen mặt. Cái tên này biết là hắn có hảo cảm với con trai mình liền không ngần ngại lợi dụng thằng bé để moi tiền của hắn. Vô liêm sỉ.
"Đi bảo với cha con, nếu hắn có thể khiến mấy cái đèn lồng đó trở nên có giá trị thúc sẽ mua hết."
Phi Diên tuy không hiểu lắm Tử Hằng muốn nói gì nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy đến chỗ cha mình để truyền đạt lại. Một lúc sau thằng nhóc quay lại nói với hắn:
"Cha con nói nếu thúc đồng ý mua hết chỗ đèn lồng của hôm nay và ngày mai, cha cháu sẽ đưa thúc đi gặp một người rất quan trọng."
Tử Hằng kinh ngạc.
...***...
Năm ngoái, người được giao hộ tống chuyến hàng cứu trợ đến Tân Xuân là tướng quân Trần Cảnh. Người này cũng quân lính của mình chuyển hàng thành công tới Tân Xuân, sau khi trở về thì gặp đúng lúc núi lở. Cả mấy chục tên lính bị chôn vùi quá nữa. Trần Cảnh cũng biệt tích, nghi ngờ là cũng bị núi đè. Tử Hằng vẫn còn nhớ bản báo cáo trình lên của năm đó. Giờ đây Hồng Thanh lại đột nhiên nói sẽ đưa hắn đi gặp Trần Cảnh.
"Vụ việc năm đó vốn chẳng phải núi lở hay gì cả. Sau khi vận chuyển hàng đến Tân Xuân thành công, Trần Cảnh phát hiện ra những khuất tất trong việc phát chẩn cho dân của huyện lệnh Ngọc Chương nên ra mặt phản đối. Ngọc Chương mua chuộc Trần Cảnh không được, còn bị Trần Cảnh doạ sẽ báo cáo lên triều đình. Vậy là lập kế hoạch tiêu diệt những kẻ không nghe lời."
"Đội quân dưới quyền Trần Cảnh có vài người đã bị Ngọc Chương mua chuộc, trong đêm liền làm phản. Tất cả những người chống đối đều bị giết chết. Trần Cảnh bị trọng thương. Trong lúc ông ta chạy trốn khỏi sự truy lùng của bọn người Ngọc Chương thì gặp ta. Ta đã đem giấu ông ấy trong nhà, bí mật chữa trị một thời gian."
"Trần Cảnh bị thương quá nặng. Ta lại không có tiền, không có cách nào để đưa ông ấy đi chữa trị. Mấy tháng sau thì qua đời. Trước khi mất Trần Cảnh đã viết một bức thư tố cáo tội trạng của Ngọc Chương rồi dặn ta đưa cho một vị quan đáng tin cậy."
Tử Hằng lặng người đứng trước ngôi mộ nhỏ của Trần Cảnh đó Hồng Thanh lập, được đặt ở trên ngọn đồi phía sau làng. Trên bia mộ Hồng Thanh không dám ghi tên của Trần Cảnh vì sợ kẻ thù biết được. Ở trên đó chỉ khắc duy nhất một chữ: "Cảnh".
"Ta nghèo như vậy, nhà lại có mấy miệng ăn nên không thể rời khỏi đây. Chỉ đành giữ bức thư này bên mình chờ gặp một người nào đó đáng tin cậy để giao bức thư. Giờ trước mộ của tướng quân, ta giao nó cho ngươi."
Hồng Thanh lấy từ trong người ra một bọc vải. Trong bọc vải được gói cẩn thận đó là một bức thư được gấp làm đôi. Tử Hằng mở bức thư ra đọc. Lông mày nhíu lại, hai bàn tay dần siết chặt. Hồng Thanh có thể nhận ra người này đang rất tức giận nhưng cố kìm nén.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Tử Hằng cất bức thư này vào trong tay áo, rồi quay qua hỏi Hồng Thanh:
"Ngươi chỉ mới gặp qua ta vài lần, sao đã tin tưởng giao cho ta vật quan trọng này?"
Hồng Thanh nghiêng đầu nhìn Tử Hằng một chút rồi hỏi lại:
"Không phải ngươi là tên giàu có tiền cầm không hết, rảnh rỗi không có việc gì làm, nên muốn làm anh hùng vạch mặt kẻ xấu sao?"
"Ngươi nói cái gì?"
"Còn không phải à? Nhà ngươi giàu thế sao cứ phải bám lấy một kẻ chỉ làm nghề nhặt rác như ta? Còn không phải là rảnh rỗi không có việc gì làm. Ta thấy ngươi có hứng thú với vụ phát chẩn của Tân Xuân như vậy lại là người từ kinh thành đến nên mới giao cho ngươi thôi. Ngươi chắc hẳn không xấu xa đến mức đem quăng luôn bức thư đó chứ?"
Tử Hằng tối sầm mặt. Hắn đang rất kiềm chế để không đấm tên này một trận. Rõ ràng là y đang cố tình chọc tức hắn.
"Giao dịch đã xong. Thông tin lần này của ngươi rất hữu ích. Chỗ đèn lồng hôm nay ta sẽ trả trước. Ngày mai đèn lồng làm ra bao nhiêu ta mua bấy nhiêu."
"Không cần mất công vậy. Mai nương mỗi ngày chỉ làm ra được có mười cái đèn thôi. Số đèn của hai ngày là hai mươi cái. Ngươi đưa cho ta hai mươi lượng là được."
Tử Hằng trợn mắt.
"Ngươi đùa ta à? Mỗi cái đèn xấu xí đó mà những một lượng bạc? Cho không còn chả ai thèm lấy."
"Ngươi nói vậy là sai rồi. Mai nương bị tật ở tay, làm được chỗ đèn đó cũng chẳng phải dễ dàng gì. Chỉ tính công sức cô ấy bỏ ra thôi thì một lượng có đáng gì. Với lại…" Hồng Thanh tiến đến gần Tử Hằng, kéo áo hắn nói: "Người ở Tân Xuân nghèo lắm. Ta dĩ nhiên không thể bán cho họ giá quá đắt được, nhưng ngươi không phải rất giàu sao? Ta mới có thể bán với đúng giá của nó."
"Ngươi…"
"Nếu bây giờ ngươi không mang đủ tiền thì ta có thể cho ngươi nợ trước cũng được nhưng hôm sau phải trả đủ. Nếu không… Diên Diên sẽ buồn đấy."
Trán Tử Hằng đã nổi đầy gân xanh.
"Ngươi đừng có đem Diên Diên ra uy hiếp ta. Nếu để thằng bé biết được cha nó là kẻ vô sỉ như thế này để xem nó còn tôn trọng ngươi không."
Tuy Hồng Thanh là kẻ vô sỉ, hám tiền nhưng Tử Hằng có thể nhận ra y rất yêu thương Phi Diên. Chắc chắn y sẽ không muốn để thằng bé xem thường và ghét bỏ mình.
Nhưng trái với những gì nó nghĩ, Hồng Thanh lại mỉm cười.
"Ngươi cứ việc nói. Diên Diên là đứa thông minh, việc này nó biết từ lâu rồi. Cái mặt vô sỉ này của ta chưa bao giờ có ý giấu thằng bé cả."
"Khốn! Ngươi sống như vậy không thấy xấu hổ à? Nếu để thằng bé học theo ngươi rồi sau này lớn lên nó sẽ sống ở đời như thế nào?"
Hồng Thanh tức giận đẩy Tử Hằng ra, lạnh lùng gằn giọng:
"Ta đã nói với ngươi không chỉ một lần. Chuyện của hai cha con ta không cần ngươi xen vào. Một kẻ giàu có không phải lo chuyện tiền bạc như ngươi không có tư cách chỉ trích cách sống của những người ở dưới đáy xã hội như bọn ta. Chúng ta ở hai thế giới khác nhau, sẽ không bao giờ có được tiếng nói chung đâu. Ngươi vẫn nên trở về nơi vốn thuộc về mình đi. Tránh xa bọn ta ra!"
Tử Hằng sững người không phản bác được một câu nào. Trong ánh mắt của Hồng Thanh khi đó không chỉ có sự giận dữ còn cả đau đớn, cô độc. Rốt cuộc y đã phải trải qua những chuyện gì lại có ánh mắt như vậy?
"Ngày mai chồng bạc cho đủ. Sau đó chúng ta đường ai nấy đi. Ta sẽ không giao dịch gì với ngươi nữa."
"Đợi…"
Tử Hằng muốn nói nhưng lại chẳng thể thốt nên lời nào. Hồng Thanh đã bỏ đi. Không hề quay đầu lại. Hắn cảm thấy giận chính mình. Vẫn biết rõ cuộc sống của hai người trái ngược nhau. Hồng Thanh đã phải lăn lộn cả ngày kiếm từng đồng nuôi sống bản thân. Việc y có chấp niệm sâu về tiền bạc như vậy là có thể hiểu được. Hắn vốn không có tư cách chỉ trích cách y sống, nhưng cứ nghĩ đến việc Phi Diên sẽ phải sống một cuộc sống như thế trong nhiều năm sau thì hắn lại không nhịn được mà tức giận.
Xem ra Hồng Thanh đã rất giận. Hắn cũng chẳng có mặt mũi nào đi gặp y.
Vậy là sáng hôm sau, người đến tìm hai cha con Hồng Thanh đưa hai mươi lạng bạc là Danh Thần. Hồng Thanh nhận túi bạc trên tay có hơi ngạc nhiên. Hôm qua tranh cãi nhau như thế nhưng Tử Hằng vẫn giữ lời đưa bạc cho hắn. Hắn có chút hối hận vì đã lợi dụng y kiếm tiền như thế.
"Châu Tử Hằng đi đâu rồi?"
"Chủ tử đang rất bận. Có lẽ trong mấy ngày tới sẽ không có thời gian tới gặp hai người. Chủ tử có dặn ngươi nên tránh xa phủ huyện lệnh ra kẻo gặp nguy hiểm."
Hồng Thanh hiểu rằng mấy ngày tới Tử Hằng sẽ tập trung vào việc vạch trần bộ mặt giả dối của huyện lệnh Ngọc Chương. Xem ra mấy ngày tới sẽ rất căng thẳng.
"Biết rồi. Mấy người các ngươi cũng phải cẩn thận đấy."
Danh Thần gật đầu. Hắn lấy từ trong người ra một gói bánh còn nóng hổi dúi vào tay Hồng Thanh, nói:
"Ta biết từ sáng đến giờ hai cha con chưa ăn gì. Lấp cho đầy bụng rồi hẵng làm tiếp."
"À, cảm ơn."
"Mấy lời của chủ tử nói ngươi đừng để trong lòng. Ngài ấy không biết cách biểu lộ tình cảm, miệng nói khó nghe vậy thôi nhưng trong lòng toàn nghĩ ngược lại đấy. Chủ tử thật sự rất lo cho hai cha con ngươi."
Hồng Thanh chỉ im lặng, không nói gì.