Chặng đường về kinh thành khá thuận lợi. Suốt mười ngày di chuyển đoàn người gần như không gặp bất kì trắc trở gì. Hồng Thanh dặn dò con trai từ giờ hãy xem Tử Hằng như cha ruột mà đối xử. Phi Diên chỉ gật đầu không thắc mắc gì. Thằng bé vốn đã xem Tử Hằng như cha của mình rồi.
Tử Hằng nhìn Hồng Thanh không thể nói thật cho con trai biết thân thế thực sự của bản thân mà cảm thấy chạnh lòng. Hắn lại càng yêu thương Hồng Thanh nhiều hơn. Quãng đời còn lại hắn không muốn để y chịu bất kì tổn thương nào nữa.
Còn hai ngày trước khi về đến kinh thành, Tử Hằng ôm lấy Hồng Thanh thủ thỉ:
"Ta nghĩ hay là ngươi cứ thử nói thật với Diên nhi xem."
"Không được đâu. Diên nhi còn quá nhỏ. Ta sợ nó không chấp nhận được sự thật đi nói lung tung với người khác. Lúc ấy người chịu thiệt sẽ chính là thằng bé."
"Ngươi còn chưa nói, làm sao biết Diên nhi sẽ không chấp nhận nổi sự thật?"
"Ta…"
Tử Hằng hôn nhẹ lên trán Hồng Thanh, nói:
"Ta không bảo ngươi nói thật luôn với Diên nhi. Ngươi cứ thử thăm dò con trước đi. Nếu nó đúng như ngươi nói, con không chấp nhận nổi sự thật thì chúng ta đợi nó lớn hơn chút rồi nói."
Hồng Thanh nghĩ lại cảm thấy Tử Hằng nói cũng có lý. Vậy là tối hôm đó Hồng Thanh nằm trên giường ôm con thủ thỉ. Tử Hằng cũng muốn vào chung nhưng bị Hồng Thanh đuổi ra.
"Hôm nay cha không ngủ với phụ thân nữa à?"
Hồng Thanh ngạc nhiên hỏi:
"Con muốn ta ngủ với hắn à?"
Mấy ngày hôm nay đêm nào hắn cũng ngủ với Phi Diên. Đợi đến khi thằng bé ngủ say Tử Hằng lại nỉ non lôi hắn sang phòng bên cạnh làm chuyện người lớn. Sáng ra Tử Hằng lại ôm hắn trở về, trước khi Phi Diên tỉnh dậy nên hắn nghĩ thằng bé không biết gì. Giờ nghe Phi Diên nói vậy hắn có chút giật mình.
"Mấy hôm nay cha và phụ thân cứ dính chặt lấy nhau. Ai ai cũng đều thấy cả. Buổi tối ngủ với nhau không phải là điều tất nhiên à?"
"Này…"
"Con lớn rồi, biết nhiều thứ rồi đó."
Hồng Thanh nghe mà hoang mang. Không phải có ai đó tiêm nhiễm vào đầu thằng bé cái gì bậy bạ chứ. Hắn đâu biết tuy rằng mỗi đêm Diên nhi đều ngủ rất say nhưng gần sáng có đôi lúc thằng bé sẽ tỉnh. Và nó nhìn thấy cảnh phụ thân nó đang bế cha nó đi từ bên ngoài vào phòng. Mộc Văn cũng bóng gió chuyện Danh Thần canh gác bên phòng của nó hàng đêm. Vì vậy mà Phi Diên mới biết.
"Được rồi. Con trai ta đã lớn rồi. Vậy ta hỏi con… Nếu giả như con là do ta sinh ra thì sao?"
Phi Diên ngẩn người hỏi lại:
"Con không phải là con ruột của cha sao? Không phải cha sinh thì ai?"
"Không phải. Ý ta là…" Hồng Thanh cảm thấy khó khăn không biết nên diễn tả ý của mình ra sao: "... là con không phải do mẹ sinh ra mà do ta sinh. Con đã bao giờ tưởng tượng cảnh ta cũng có thể mang bầu rồi sinh ra con không? Ta chỉ lấy ví dụ thôi nhé!"
Phi Diên nghe nói mà mặt mày bỗng nhiên ủ rũ. Nó nói:
"Là ví dụ thôi à? Thế mà con cứ nghĩ là cha đang nói thật chứ. Con còn đang mừng thầm."
"Con… con nói gì vậy?"
"Cha không biết ở ngoài có nhiều người nói con rất giống phụ thân. Họ nói con là con đẻ của phụ thân chứ không phải cha, nói con là đứa con bị thất lạc của phụ thân rồi được cha tình cờ nhận nuôi."
"Con ghét lắm. Con muốn mình là con của cha kia. Vừa là con của phụ thân, vừa là con của cha, không phải là con nuôi của ai cả. Nếu mà cha là người sinh ra con thật thì tốt còn gì bằng."
Hồng Thanh đã ngẩn người rất lâu khi nghe con trai bộc bạch như thế. Hắn hạnh phúc ôm chầm lấy con. Nước mắt không tự chủ chảy ra.
"Sao cha lại khóc rồi? Không phải cha đau ở đâu chứ?"
"Không phải ta bị đau. Ta là vui quá đó thôi. Diên nhi, con thực sự mong ta là người sinh ra con sao?"
"Vâng. Như vậy con sẽ không còn bị đám xấu xa kia trêu chọc là không có mẹ nữa. Vì cha cũng chính là mẹ của con mà. Con cũng có cha mẹ giống như bao người khác."
Lúc ở Tân Xuân, Phi Diên thường xuyên bị đám trẻ xấu ở đó trêu chọc là đứa không có mẹ. Nhưng Phi Diên trước giờ chưa từng chủ động nói với hắn chuyện đó, cũng luôn rất vui vẻ, chưa bao giờ hắn thấy thằng bé buồn. Hắn cứ nghĩ Phi Diên không bận tâm đến chuyện đó, nhưng thực tế thằng bé vẫn luôn suy nghĩ và tổn thương vì chuyện này. Thế mà hắn lại không hay biết. Hồng Thanh cảm thấy mình đúng là một người cha rất tồi tệ.
"Diên nhi, con có thể tự hào mình có cả cha lẫn mẹ. Con là con ruột của ta và phụ thân, là đứa con do ta dứt ruột đẻ ra. Con có tin ta không?"
Phi Diên ngẩn ra một lúc rồi lắc đầu đáp:
"Nếu cha nói đó là ví dụ thì không cần đâu. Con không cần cha tự tạo cái ví dụ đó để an ủi con đâu."
"Không phải ví dụ. Lần này cha nói thật đó. Cha là người đã sinh ra con, như cách con thấy các nữ tử sinh ra em bé đó."
"Đùa gì chứ? Chính cha đã nói nam nhân không thể sinh con mà. Cha không được nói dối con đâu. Đó là việc xấu."
"Nam nhân bình thường thì không thể sinh, ta là trường hợp đặc biệt. Ta có thể sinh. Cho nên con mới không có mẹ."
"Cha nói mẹ đã bỏ con lại sau khi sinh ra con mà."
Hồng Thanh kinh ngạc: "Ta có nói thế à?"
"Cha đã nói thế đấy."
Hồng Thanh ôm đầu. Hình như hồi đó Phi Diên cứ gắng hỏi hắn về chuyện mẹ của nó là ai, hắn vì quá bận rộn nên đã trả lời đại khái cho qua chuyện. Hắn không nhớ mình đã trả lời con như thế nào. Nghe Phi Diên nói có vẻ hồi đó hắn đã trả lời kiểu như thế. Bây giờ chính nó lại đang dùng lời hắn nói để công kích lại hắn. Giờ hắn mới thấy đúng là không thể xem thường con nít, cho dù nó chỉ mới có năm tuổi.
"Được rồi. Cha thừa nhận ngày xưa là cha đã nói dối con. Là cha không tốt. Chỉ vì cha nghĩ con sẽ không chấp nhận việc người sinh ra con là một nam nhân, không phải là một nữ nhân như những đứa trẻ khác, nên đã lựa chọn nói dối con. Bây giờ cha nói thật. Ta quả thật là người đã sinh ra con, và Châu Tử Hằng chính là người cha thứ hai của con. Bọn ta ừm… chính là kết hợp với nhau để sinh ra con đó."
Phi Diên ngẩn người nhìn Hồng Thanh rất lâu khiến hắn cảm thấy rất lo lắng. Một chốc sau nó đột nhiên nắm lấy tay của hắn và hỏi với ánh mắt chân thành nhất mức có thể:
"Cha và phụ thân kết hợp kiểu gì để sinh ra con? Chỉ cho con đi!"
Hồng Thanh dở khóc dở cười hỏi nó:
"Cái này cha có giải thích con cũng không hiểu đâu. Lớn thêm một chút nữa thì còn sẽ hiểu."
"Ồ." Phi Diên có vẻ khá thất vọng.
"Con… tin lời ta nói phải không? Việc cha đã sinh ra con đó."
"Con không tin lắm. Nếu cha cùng phụ thân sinh thêm đệ đệ hay muội muội cho con thì con sẽ tin."
Hồng Thanh ngậm miệng không biết nên nói gì. Nhưng thái độ của Phi Diên như thế tức là đã chấp nhận chuyện nghe có vẻ hoang đường này rồi nhỉ?
Kể từ sau buổi tối hôm đó Phi Diên không bao giờ hỏi hắn về chuyện hôm ấy nhưng thái độ với Tử Hằng rõ ràng đã thân thiết và tự nhiên hơn rất nhiều.
...***...
Khi xe ngựa về đến cung, người ra đón họ là một nam nhân mặc trường bào màu lam, dáng người cao lớn, mỹ mạo. Lúc Tử Hằng xuống khỏi xe ngựa đã mỉm cười mà nhìn người đó một cách áy náy. Hồng Thanh đoán đó là trưởng bối mà Tử Hằng rất xem trọng.
"Thanh nhi, đây chính là Thẩm tướng mà ta từng nhắc qua với ngươi, Thẩm Minh Hiên. Trong thời gian ta ở ngoài cung, mọi việc trong triều đều do Thẩm tướng xử lý."
Hồng Thanh lễ phép cúi đầu chào. Phi Diên cũng cúi đầu chào theo.
"Thẩm tướng vất vả rồi."
Tử Hằng nhìn hai cha con có hơi ngạc nhiên. Làm thế nào mà hai người sống ở nhân gian lâu như vậy lại biết cách hành xử trong cung cấm thế. Thẩm Minh Hiên nhìn thấy cũng rất ngạc nhiên.
"Nương nương đừng nói vậy. Đó là việc mà thần phải làm."
"Nương nương?" Hồng Thanh kinh ngạc.
"Có con với bệ hạ thì dĩ nhiên sẽ trở thành phi tử rồi. Bệ hạ chưa nói với người sao?"
Lúc này Tử Hằng mới nói:
"Ta đã kể chuyện của chúng ta cho Minh Hiên. Hắn nói ta nên phong ngươi làm phi, Diên nhi là hoàng tử giống như trước giờ vẫn vậy."
Minh Hiên nói:
"Tuy rằng hiện tại chưa thể công bố cho mọi người biết thân phận thực sự của nương nương, nhưng chỉ cần đó là người mà bệ hạ muốn lấy, Châu Phi Diên là con ruột của bệ hạ thì việc sắc phong phi, phong hoàng tử là việc tất nhiên thôi."
"... Nhưng mà ta là nam nhân. Phong một nam nhân làm phi liệu Tử Hằng có bị ảnh hưởng gì nhiều không?"
"Ảnh hưởng thì dĩ nhiên là ảnh hưởng rồi. Việc phong một nam nhân làm phi là chưa từng có tiền lệ. Nhưng theo thần thấy bệ hạ có vẻ không lo lắng gì về chuyện đó đâu."
"Chưa có tiền lệ thì trẫm sẽ là người đầu tiên làm nên tiền lệ. Trẫm còn muốn phong hắn làm hoàng hậu kia."
"Tử Hằng,... Đừng có làm bừa."
Tử Hằng nắm tay Hồng Thanh, dịu dàng nói:
"Ta nói thật đấy. Ta muốn ngươi làm hoàng hậu của ta, Diên nhi sẽ là thái tử, nhưng hiện tại thì ta chưa thể thực hiện được. Ta sẽ cố gắng để bảo vệ thật tốt cho hai người."
Thẩm Minh Hiên mỉm cười. Bao nhiêu năm rồi mới thấy hoàng thượng có vẻ hạnh phúc như vậy.
"Ta đưa ngươi về cung nghỉ ngơi. Sau đó ta sẽ đi gặp mẫu hậu thưa chuyện với người."
Tử Hằng nhìn Hồng Thanh không thể nói thật cho con trai biết thân thế thực sự của bản thân mà cảm thấy chạnh lòng. Hắn lại càng yêu thương Hồng Thanh nhiều hơn. Quãng đời còn lại hắn không muốn để y chịu bất kì tổn thương nào nữa.
Còn hai ngày trước khi về đến kinh thành, Tử Hằng ôm lấy Hồng Thanh thủ thỉ:
"Ta nghĩ hay là ngươi cứ thử nói thật với Diên nhi xem."
"Không được đâu. Diên nhi còn quá nhỏ. Ta sợ nó không chấp nhận được sự thật đi nói lung tung với người khác. Lúc ấy người chịu thiệt sẽ chính là thằng bé."
"Ngươi còn chưa nói, làm sao biết Diên nhi sẽ không chấp nhận nổi sự thật?"
"Ta…"
Tử Hằng hôn nhẹ lên trán Hồng Thanh, nói:
"Ta không bảo ngươi nói thật luôn với Diên nhi. Ngươi cứ thử thăm dò con trước đi. Nếu nó đúng như ngươi nói, con không chấp nhận nổi sự thật thì chúng ta đợi nó lớn hơn chút rồi nói."
Hồng Thanh nghĩ lại cảm thấy Tử Hằng nói cũng có lý. Vậy là tối hôm đó Hồng Thanh nằm trên giường ôm con thủ thỉ. Tử Hằng cũng muốn vào chung nhưng bị Hồng Thanh đuổi ra.
"Hôm nay cha không ngủ với phụ thân nữa à?"
Hồng Thanh ngạc nhiên hỏi:
"Con muốn ta ngủ với hắn à?"
Mấy ngày hôm nay đêm nào hắn cũng ngủ với Phi Diên. Đợi đến khi thằng bé ngủ say Tử Hằng lại nỉ non lôi hắn sang phòng bên cạnh làm chuyện người lớn. Sáng ra Tử Hằng lại ôm hắn trở về, trước khi Phi Diên tỉnh dậy nên hắn nghĩ thằng bé không biết gì. Giờ nghe Phi Diên nói vậy hắn có chút giật mình.
"Mấy hôm nay cha và phụ thân cứ dính chặt lấy nhau. Ai ai cũng đều thấy cả. Buổi tối ngủ với nhau không phải là điều tất nhiên à?"
"Này…"
"Con lớn rồi, biết nhiều thứ rồi đó."
Hồng Thanh nghe mà hoang mang. Không phải có ai đó tiêm nhiễm vào đầu thằng bé cái gì bậy bạ chứ. Hắn đâu biết tuy rằng mỗi đêm Diên nhi đều ngủ rất say nhưng gần sáng có đôi lúc thằng bé sẽ tỉnh. Và nó nhìn thấy cảnh phụ thân nó đang bế cha nó đi từ bên ngoài vào phòng. Mộc Văn cũng bóng gió chuyện Danh Thần canh gác bên phòng của nó hàng đêm. Vì vậy mà Phi Diên mới biết.
"Được rồi. Con trai ta đã lớn rồi. Vậy ta hỏi con… Nếu giả như con là do ta sinh ra thì sao?"
Phi Diên ngẩn người hỏi lại:
"Con không phải là con ruột của cha sao? Không phải cha sinh thì ai?"
"Không phải. Ý ta là…" Hồng Thanh cảm thấy khó khăn không biết nên diễn tả ý của mình ra sao: "... là con không phải do mẹ sinh ra mà do ta sinh. Con đã bao giờ tưởng tượng cảnh ta cũng có thể mang bầu rồi sinh ra con không? Ta chỉ lấy ví dụ thôi nhé!"
Phi Diên nghe nói mà mặt mày bỗng nhiên ủ rũ. Nó nói:
"Là ví dụ thôi à? Thế mà con cứ nghĩ là cha đang nói thật chứ. Con còn đang mừng thầm."
"Con… con nói gì vậy?"
"Cha không biết ở ngoài có nhiều người nói con rất giống phụ thân. Họ nói con là con đẻ của phụ thân chứ không phải cha, nói con là đứa con bị thất lạc của phụ thân rồi được cha tình cờ nhận nuôi."
"Con ghét lắm. Con muốn mình là con của cha kia. Vừa là con của phụ thân, vừa là con của cha, không phải là con nuôi của ai cả. Nếu mà cha là người sinh ra con thật thì tốt còn gì bằng."
Hồng Thanh đã ngẩn người rất lâu khi nghe con trai bộc bạch như thế. Hắn hạnh phúc ôm chầm lấy con. Nước mắt không tự chủ chảy ra.
"Sao cha lại khóc rồi? Không phải cha đau ở đâu chứ?"
"Không phải ta bị đau. Ta là vui quá đó thôi. Diên nhi, con thực sự mong ta là người sinh ra con sao?"
"Vâng. Như vậy con sẽ không còn bị đám xấu xa kia trêu chọc là không có mẹ nữa. Vì cha cũng chính là mẹ của con mà. Con cũng có cha mẹ giống như bao người khác."
Lúc ở Tân Xuân, Phi Diên thường xuyên bị đám trẻ xấu ở đó trêu chọc là đứa không có mẹ. Nhưng Phi Diên trước giờ chưa từng chủ động nói với hắn chuyện đó, cũng luôn rất vui vẻ, chưa bao giờ hắn thấy thằng bé buồn. Hắn cứ nghĩ Phi Diên không bận tâm đến chuyện đó, nhưng thực tế thằng bé vẫn luôn suy nghĩ và tổn thương vì chuyện này. Thế mà hắn lại không hay biết. Hồng Thanh cảm thấy mình đúng là một người cha rất tồi tệ.
"Diên nhi, con có thể tự hào mình có cả cha lẫn mẹ. Con là con ruột của ta và phụ thân, là đứa con do ta dứt ruột đẻ ra. Con có tin ta không?"
Phi Diên ngẩn ra một lúc rồi lắc đầu đáp:
"Nếu cha nói đó là ví dụ thì không cần đâu. Con không cần cha tự tạo cái ví dụ đó để an ủi con đâu."
"Không phải ví dụ. Lần này cha nói thật đó. Cha là người đã sinh ra con, như cách con thấy các nữ tử sinh ra em bé đó."
"Đùa gì chứ? Chính cha đã nói nam nhân không thể sinh con mà. Cha không được nói dối con đâu. Đó là việc xấu."
"Nam nhân bình thường thì không thể sinh, ta là trường hợp đặc biệt. Ta có thể sinh. Cho nên con mới không có mẹ."
"Cha nói mẹ đã bỏ con lại sau khi sinh ra con mà."
Hồng Thanh kinh ngạc: "Ta có nói thế à?"
"Cha đã nói thế đấy."
Hồng Thanh ôm đầu. Hình như hồi đó Phi Diên cứ gắng hỏi hắn về chuyện mẹ của nó là ai, hắn vì quá bận rộn nên đã trả lời đại khái cho qua chuyện. Hắn không nhớ mình đã trả lời con như thế nào. Nghe Phi Diên nói có vẻ hồi đó hắn đã trả lời kiểu như thế. Bây giờ chính nó lại đang dùng lời hắn nói để công kích lại hắn. Giờ hắn mới thấy đúng là không thể xem thường con nít, cho dù nó chỉ mới có năm tuổi.
"Được rồi. Cha thừa nhận ngày xưa là cha đã nói dối con. Là cha không tốt. Chỉ vì cha nghĩ con sẽ không chấp nhận việc người sinh ra con là một nam nhân, không phải là một nữ nhân như những đứa trẻ khác, nên đã lựa chọn nói dối con. Bây giờ cha nói thật. Ta quả thật là người đã sinh ra con, và Châu Tử Hằng chính là người cha thứ hai của con. Bọn ta ừm… chính là kết hợp với nhau để sinh ra con đó."
Phi Diên ngẩn người nhìn Hồng Thanh rất lâu khiến hắn cảm thấy rất lo lắng. Một chốc sau nó đột nhiên nắm lấy tay của hắn và hỏi với ánh mắt chân thành nhất mức có thể:
"Cha và phụ thân kết hợp kiểu gì để sinh ra con? Chỉ cho con đi!"
Hồng Thanh dở khóc dở cười hỏi nó:
"Cái này cha có giải thích con cũng không hiểu đâu. Lớn thêm một chút nữa thì còn sẽ hiểu."
"Ồ." Phi Diên có vẻ khá thất vọng.
"Con… tin lời ta nói phải không? Việc cha đã sinh ra con đó."
"Con không tin lắm. Nếu cha cùng phụ thân sinh thêm đệ đệ hay muội muội cho con thì con sẽ tin."
Hồng Thanh ngậm miệng không biết nên nói gì. Nhưng thái độ của Phi Diên như thế tức là đã chấp nhận chuyện nghe có vẻ hoang đường này rồi nhỉ?
Kể từ sau buổi tối hôm đó Phi Diên không bao giờ hỏi hắn về chuyện hôm ấy nhưng thái độ với Tử Hằng rõ ràng đã thân thiết và tự nhiên hơn rất nhiều.
...***...
Khi xe ngựa về đến cung, người ra đón họ là một nam nhân mặc trường bào màu lam, dáng người cao lớn, mỹ mạo. Lúc Tử Hằng xuống khỏi xe ngựa đã mỉm cười mà nhìn người đó một cách áy náy. Hồng Thanh đoán đó là trưởng bối mà Tử Hằng rất xem trọng.
"Thanh nhi, đây chính là Thẩm tướng mà ta từng nhắc qua với ngươi, Thẩm Minh Hiên. Trong thời gian ta ở ngoài cung, mọi việc trong triều đều do Thẩm tướng xử lý."
Hồng Thanh lễ phép cúi đầu chào. Phi Diên cũng cúi đầu chào theo.
"Thẩm tướng vất vả rồi."
Tử Hằng nhìn hai cha con có hơi ngạc nhiên. Làm thế nào mà hai người sống ở nhân gian lâu như vậy lại biết cách hành xử trong cung cấm thế. Thẩm Minh Hiên nhìn thấy cũng rất ngạc nhiên.
"Nương nương đừng nói vậy. Đó là việc mà thần phải làm."
"Nương nương?" Hồng Thanh kinh ngạc.
"Có con với bệ hạ thì dĩ nhiên sẽ trở thành phi tử rồi. Bệ hạ chưa nói với người sao?"
Lúc này Tử Hằng mới nói:
"Ta đã kể chuyện của chúng ta cho Minh Hiên. Hắn nói ta nên phong ngươi làm phi, Diên nhi là hoàng tử giống như trước giờ vẫn vậy."
Minh Hiên nói:
"Tuy rằng hiện tại chưa thể công bố cho mọi người biết thân phận thực sự của nương nương, nhưng chỉ cần đó là người mà bệ hạ muốn lấy, Châu Phi Diên là con ruột của bệ hạ thì việc sắc phong phi, phong hoàng tử là việc tất nhiên thôi."
"... Nhưng mà ta là nam nhân. Phong một nam nhân làm phi liệu Tử Hằng có bị ảnh hưởng gì nhiều không?"
"Ảnh hưởng thì dĩ nhiên là ảnh hưởng rồi. Việc phong một nam nhân làm phi là chưa từng có tiền lệ. Nhưng theo thần thấy bệ hạ có vẻ không lo lắng gì về chuyện đó đâu."
"Chưa có tiền lệ thì trẫm sẽ là người đầu tiên làm nên tiền lệ. Trẫm còn muốn phong hắn làm hoàng hậu kia."
"Tử Hằng,... Đừng có làm bừa."
Tử Hằng nắm tay Hồng Thanh, dịu dàng nói:
"Ta nói thật đấy. Ta muốn ngươi làm hoàng hậu của ta, Diên nhi sẽ là thái tử, nhưng hiện tại thì ta chưa thể thực hiện được. Ta sẽ cố gắng để bảo vệ thật tốt cho hai người."
Thẩm Minh Hiên mỉm cười. Bao nhiêu năm rồi mới thấy hoàng thượng có vẻ hạnh phúc như vậy.
"Ta đưa ngươi về cung nghỉ ngơi. Sau đó ta sẽ đi gặp mẫu hậu thưa chuyện với người."