Phi Diên đã đồng ý đi cùng nên Hồng Thanh không có lý do để phản đối, tuy vậy hắn vẫn không thoải mái chút nào. Rốt cuộc Châu Tử Hằng đã dùng cách gì mà thuyết phục được thằng bé hay vậy? Hắn mới quay qua hỏi Phi Diên rằng Tử Hằng đã nói những gì. Phi Diên cười tít mắt trả lời:
"Hằng thúc nói nhà thúc ấy rất giàu, có vườn hoa, có hồ bơi, còn có sân thả diều rất rộng nữa."
"Thế ra con đi theo hắn chỉ vì tiền thôi à?" Cái tính hám tiền của hắn thằng bé học cũng nhanh quá đấy.
"Không có a. Con đồng ý là vì thúc ấy chịu cho Danh Thần ca ca chơi với con."
Hồng Thanh nổi cáu. Xoay đi xoay lại rốt cuộc lại là Danh Thần hả? Cái tên đó đã làm gì mà dụ dỗ được thằng bé hay vậy. Đến hắn đây còn thấy ganh tị.
Vậy là trước khi tất cả cùng xuất phát lên đường, Hồng Thanh gọi Danh Thần ra nói chuyện riêng. Câu đầu tiên hỏi chính là y đã làm những gì với Phi Diên mà có được sự yêu thích của thằng bé đến vậy. Danh Thần ngẩn người, im lặng một lúc lâu mới hỏi lại:
"Diên Diên thích ta lắm sao?"
"Ngươi không biết à? Nó chịu đi theo Châu Tử Hằng là vì được chơi với ngươi đó."
"Hả? Không phải là vì có nhiều trò để chơi sao? Lúc đó ta nghe thấy Diên Diên hỏi nhiều lắm mà."
"Nó nói với ta là vì được chơi với ngươi nên mới chịu đi đó."
Danh Thần chớp mắt. Lúc đó hắn cũng có nghe loáng thoáng Phi Diên nhắc đến tên mình. Không lẽ là vì cái này? Hắn bắt đầu cảm thấy hơi mông lung. Hồng Thanh thì nhíu mày quay ngoắt đi có vẻ giận.
"Ta xin lỗi. Có lẽ lâu nay ta chiều Diên Diên quá khiến thằng bé bám lấy mình rồi. Ngươi chịu đi cùng bọn ta là vì Diên Diên sao?"
"Chứ gì nữa? Nếu không phải vì ta đã lỡ đồng ý với Châu Tử Hằng là nếu Diên nhi chịu đi thì ta mới đi thì còn lâu ta mới chịu theo các ngươi."
"À vậy… vậy là do ta gây phiền phức cho ngươi rồi. Ta xin lỗi."
Nhìn vẻ mặt áy náy của Danh Thần, Hồng Thanh muốn bắt nạt cũng không nỡ. Dù sao cũng đã đồng ý đi cùng rồi hắn có giận có trách cũng chẳng để làm gì. Mục đích hắn tìm Danh Thần chủ yếu chỉ để biết y đã làm gì mà được con trai mình yêu thích đến vậy. Hồi đầu hắn còn tưởng Phi Diên thích Tử Hằng nhất, vậy mà hoá ra lại là Danh Thần. Nhưng khi nhìn thấy người kia rồi không kìm được tính xấu lại muốn bắt nạt.
"Được rồi. Ta không trách ngươi, không cần phải xin lỗi."
"Ta thấy ngươi cũng đừng lo lắng quá. Chủ tử chỉ muốn cho Diên Diên môi trường sống tốt nhất thôi. Việc này cũng rất tốt mà. Ngươi cũng không phải vất vả một mình chăm lo cho thằng bé nữa."
"Ai biết được tên đó suy nghĩ cái gì trong đầu chứ."
"Ta thấy thật ra chủ tử rất xem trọng ngươi, chỉ là không biết cách thể hiện thôi. Những gì chủ tử nói với ngươi, ngươi cứ nghĩ ngược lại là được."
Hồng Thanh sờ cằm. Nghĩ ngược lại à? Bình thường hắn toàn bị Tử Hằng mắng là vô liêm sĩ, mặt dày, hám tiền, không có tư cách làm cha. Nếu giờ nghĩ ngược lại tức là có tư cách làm cha, rất có liêm sĩ, không hám tiền,... Nghe sao cũng thấy buồn nôn.
"Nếu ngươi vẫn thấy không yên tâm về chủ tử thì có thể tin ta chứ? Nếu gặp chuyện gì khó khăn thì nói cho ta biết. Ta nhất định sẽ giúp ngươi."
Hồng Thanh ngẩng đầu nhìn Danh Thần. Vành tai của y hơi ửng hồng. Cái người này nói với hắn những lời như thế lại còn với gương mặt như vậy, không lẽ…
Hồng Thanh kéo tay Danh Thần, ghé tai y hỏi nhỏ:
"Này, ngươi có thích nam nhân không?"
Danh Thần giật bắn, mặt bỗng chốc đỏ bừng như gấc chín. Hắn ấp úng hỏi lại:
"Ngươi… ngươi nói cái gì thế?"
"Sao ngươi lại làm vẻ mặt đó chứ? Ta đoán đúng rồi à?"
"Đúng gì chứ? Không có."
"Nhưng mặt ngươi đang đỏ quá kìa."
"Tại… tại trời nóng quá."
"Ha ha! Danh Thần, ngươi dễ thương thật đấy!"
Hai người nói chuyện rất vui vẻ không hề biết rằng cách đó không xa Tử Hằng nhìn cảnh này mà gương mặt đen sì, cả người như bốc hoả. Cho đến khi một đôi tay nhỏ nhắn nắm lấy bàn tay xù xì của hắn mà lắc lắc.
"Hằng thúc, sao thúc lại đứng ở đây vậy?"
Tử Hằng ngay lập tức thay đổi thái độ, ánh mắt dịu dàng nhìn Phi Diên, xoa đầu thằng bé nói:
"Ta đang đi tìm Danh Thần. Con có nhìn thấy hắn ở đâu không?"
Phi Diên nhìn ngó xung quanh thì tìm thấy Danh Thần đang đứng ở phía trước liền vừa chạy vừa kêu lên: "Danh Thần ca ca!"
Danh Thần nghe tiếng gọi của Phi Diên nên quay lại. Phát hiện ra Tử Hằng đang đứng sau thằng bé thì hết hồn.
"Danh Thần ca ca, huynh đang làm gì ở đây vậy?"
"Này, cha con cũng đang đứng đây đấy. Sao con không thèm hỏi ta hả?"
"Cha thì nhìn thấy suốt rồi. Có gì đâu mà hỏi."
"Con nói cái gì hả?"
"Ha ha, Diên Diên ngoan! Ta dẫn đệ đi xem ngựa nhé!" Nói rồi bế Phi Diên nhanh chóng rời đi.
Lúc này Hồng Thanh mới phát hiện ra Tử Hằng đang bước đến gần. Thảo nào mà Danh Thần chuồn nhanh thế.
"Đến lúc nào mà im hơi lặng tiếng vậy?" Hồng Thanh bĩu môi hỏi y.
"Thấy hai người nói chuyện vui quá nên không dám xem vào."
"Vậy hả? Vậy ngươi xen vào rồi đấy. Đi thôi."
Hồng Thanh định rời đi thì bị Tử Hằng kéo lại.
"Đợi đã! Ta có việc muốn hỏi."
"Hỏi cái gì?"
Tử Hằng nhíu mày. Tại sao thái độ của Hồng Thanh đối với hắn lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, trái ngược với Danh Thần. Rõ ràng mới nãy y còn đùa giỡn rất vui với người ta.
"Ngươi đã đồng ý đưa Diên Diên đi cùng với ta rồi, tại sao vẫn không đồng ý để nó nhận ta làm cha nuôi?"
"Nó là con ta, chỉ có mình ta mới có thể làm cha của nó. Ai cũng không được phép."
"Này, ngươi… rõ ràng ngươi đã đồng ý…"
"Ta đồng ý để Diên nhi đi với ngươi, chưa từng nói để nó nhận ngươi làm cha nuôi. Còn nếu ngươi muốn nó gọi ngươi làm cha thì tự mình thuyết phục nó đi."
"Ngươi…" Tử Hằng bức xúc. Thằng bé chỉ nghe lời một mình y. Hắn đâu phải chưa thử mà thử không được.
"Chẳng lẽ Diên nhi không nhận ngươi làm cha thì ngươi không muốn dẫn nó đi với ngươi?"
"Dĩ nhiên không phải. Ta làm việc này chỉ đơn giản vì một lòng yêu quý thằng bé, muốn cho nó một môi trường sống tốt hơn. Nhưng nếu nó đã đi cùng ta về nhà của ta rồi thì cũng nên cho ta một thân phận nào đó cho hợp lý chứ."
"Cái đó hả? Để ta suy nghĩ đã."
"Cái…"
Tử Hằng tức giận mà không thể làm gì được. Hồng Thanh rõ ràng là đang muốn trả thù hắn. Đồng ý đưa con đi cùng hắn mà không cho nó nhận hắn làm cha nuôi, vậy thì hắn cố gắng thuyết phục thằng bé cả buổi trời còn có ý nghĩa gì chứ?
...***...
Để thuận tiện di chuyển, Tử Hằng mua một cái xe ngựa để hắn và hai cha con Hồng Thanh ngồi trong xe, Lục Ly và Danh Thần đánh xe ngựa đồng thời chịu trách nhiệm bảo vệ. Châu Mộ Văn cũng muốn về theo nhưng bị Tử Hằng bắt ở lại làm cho xong việc. Y rất nuối tiếc. Trước khi đoàn người xuất phát, hắn kéo tay Hồng Thanh nói:
"Nêú ngươi đã chịu về kinh thành cùng biểu ca ta thì sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau thôi. Từ giờ đến lúc đó đừng nhớ ta quá nhé!"
Hồng Thanh lạnh nhạt nói:
"Không dám. Lúc đó ta sợ muốn trốn ngươi còn chả được."
"Ta chỉ mong sau khi ngươi biết thân phận thật của biểu ca ta đừng sốc quá đến ngất đi là được."
"Hả?"
"Hai người nói đủ chưa? Mau đi thôi!" Tử Hằng lập tức lôi Hồng Thanh lên xe. Ánh mắt liếc Mộ Văn cảnh cáo.
Chặng đường về kinh thành khá xa, bởi vì đi xe ngựa nên sẽ hơi chậm, phải gần một tháng mới có thể về đến nơi. Xe ngựa chạy không quá nhanh. Mỗi ngày sẽ nghỉ ngơi hai lần để tranh thủ ăn trưa và ăn tối. Đêm sẽ ngủ trong khách điếm. Nếu đi qua một nơi nào đó cảnh sắc đẹp mà Phi Diên muốn chơi thì sẽ dừng lại lâu một chút.
Suốt chặng đường mấy lần Tử Hằng dụ dỗ để Phi Diên gọi mình là cha nhưng đều không thành công. Lúc nào thằng bé cũng nói muốn hỏi ý của Hồng Thanh, còn Hồng Thanh thìtrước sau đều không có câu trả lời rõ ràng. Tử Hằng thật sự muốn nổi điên, lúc nào cũng phải kiềm chế để không đánh người.
Thật ra cho đến giờ dù đã ngồi trên xe ngựa đi mấy ngày Hồng Thanh vẫn chưa hoàn toàn tán thành việc theo Tử Hằng về sống chung nhà. Nói gì thì giữa hắn và Tử Hằng chẳng có mối quan hệ nào cả. Tử Hằng chỉ muốn nhận Phi Diên làm con nuôi, đưa hắn đi theo chỉ vì không có cách nào khác. Giờ về nhà của Tử Hằng hắn biết lấy thân phận gì để cùng chung sống đây. Cho nên trước sau hắn mới không muốn để Phi Diên nhận Tử Hằng làm cha. Phi Diên có hai người cha mà hai người cha này lại ghét nhau ra mặt, chẳng có mối quan hệ gì, nghĩ thế nào cũng thấy rất ngượng ngùng. Rốt cuộc cả đường đi không lúc nào Hồng Thanh thấy thoải mái nhưng lại chẳng thể tâm sự được với ai.
Ngồi cùng một xe cả chặng đường dài Tử Hằng sao không nhìn ra được Hồng Thanh có tâm sự nhưng hắn hỏi thì y lại nhất định không chịu nói, cứ mặt nặng mày nhẹ với hắn. Hắn không hề biết rằng trong lòng Hồng Thanh mỗi khi nhìn đến hắn đều có suy nghĩ như thế này: Dù sao cũng không kháng cự được vậy thì cứ đến nhà Tử Hằng ở một thời gian, sau đó tìm mọi cách moi thật nhiều tiền của hắn rồi ôm con bỏ trốn.
Nếu Tử Hằng mà biết khẳng định sẽ đem Hồng Thanh trói lại thật chặt rồi đem nhốt lại để y không thể trốn đi đâu được.
* Ta thách ngươi nhốt được y đấy!
"Hằng thúc nói nhà thúc ấy rất giàu, có vườn hoa, có hồ bơi, còn có sân thả diều rất rộng nữa."
"Thế ra con đi theo hắn chỉ vì tiền thôi à?" Cái tính hám tiền của hắn thằng bé học cũng nhanh quá đấy.
"Không có a. Con đồng ý là vì thúc ấy chịu cho Danh Thần ca ca chơi với con."
Hồng Thanh nổi cáu. Xoay đi xoay lại rốt cuộc lại là Danh Thần hả? Cái tên đó đã làm gì mà dụ dỗ được thằng bé hay vậy. Đến hắn đây còn thấy ganh tị.
Vậy là trước khi tất cả cùng xuất phát lên đường, Hồng Thanh gọi Danh Thần ra nói chuyện riêng. Câu đầu tiên hỏi chính là y đã làm những gì với Phi Diên mà có được sự yêu thích của thằng bé đến vậy. Danh Thần ngẩn người, im lặng một lúc lâu mới hỏi lại:
"Diên Diên thích ta lắm sao?"
"Ngươi không biết à? Nó chịu đi theo Châu Tử Hằng là vì được chơi với ngươi đó."
"Hả? Không phải là vì có nhiều trò để chơi sao? Lúc đó ta nghe thấy Diên Diên hỏi nhiều lắm mà."
"Nó nói với ta là vì được chơi với ngươi nên mới chịu đi đó."
Danh Thần chớp mắt. Lúc đó hắn cũng có nghe loáng thoáng Phi Diên nhắc đến tên mình. Không lẽ là vì cái này? Hắn bắt đầu cảm thấy hơi mông lung. Hồng Thanh thì nhíu mày quay ngoắt đi có vẻ giận.
"Ta xin lỗi. Có lẽ lâu nay ta chiều Diên Diên quá khiến thằng bé bám lấy mình rồi. Ngươi chịu đi cùng bọn ta là vì Diên Diên sao?"
"Chứ gì nữa? Nếu không phải vì ta đã lỡ đồng ý với Châu Tử Hằng là nếu Diên nhi chịu đi thì ta mới đi thì còn lâu ta mới chịu theo các ngươi."
"À vậy… vậy là do ta gây phiền phức cho ngươi rồi. Ta xin lỗi."
Nhìn vẻ mặt áy náy của Danh Thần, Hồng Thanh muốn bắt nạt cũng không nỡ. Dù sao cũng đã đồng ý đi cùng rồi hắn có giận có trách cũng chẳng để làm gì. Mục đích hắn tìm Danh Thần chủ yếu chỉ để biết y đã làm gì mà được con trai mình yêu thích đến vậy. Hồi đầu hắn còn tưởng Phi Diên thích Tử Hằng nhất, vậy mà hoá ra lại là Danh Thần. Nhưng khi nhìn thấy người kia rồi không kìm được tính xấu lại muốn bắt nạt.
"Được rồi. Ta không trách ngươi, không cần phải xin lỗi."
"Ta thấy ngươi cũng đừng lo lắng quá. Chủ tử chỉ muốn cho Diên Diên môi trường sống tốt nhất thôi. Việc này cũng rất tốt mà. Ngươi cũng không phải vất vả một mình chăm lo cho thằng bé nữa."
"Ai biết được tên đó suy nghĩ cái gì trong đầu chứ."
"Ta thấy thật ra chủ tử rất xem trọng ngươi, chỉ là không biết cách thể hiện thôi. Những gì chủ tử nói với ngươi, ngươi cứ nghĩ ngược lại là được."
Hồng Thanh sờ cằm. Nghĩ ngược lại à? Bình thường hắn toàn bị Tử Hằng mắng là vô liêm sĩ, mặt dày, hám tiền, không có tư cách làm cha. Nếu giờ nghĩ ngược lại tức là có tư cách làm cha, rất có liêm sĩ, không hám tiền,... Nghe sao cũng thấy buồn nôn.
"Nếu ngươi vẫn thấy không yên tâm về chủ tử thì có thể tin ta chứ? Nếu gặp chuyện gì khó khăn thì nói cho ta biết. Ta nhất định sẽ giúp ngươi."
Hồng Thanh ngẩng đầu nhìn Danh Thần. Vành tai của y hơi ửng hồng. Cái người này nói với hắn những lời như thế lại còn với gương mặt như vậy, không lẽ…
Hồng Thanh kéo tay Danh Thần, ghé tai y hỏi nhỏ:
"Này, ngươi có thích nam nhân không?"
Danh Thần giật bắn, mặt bỗng chốc đỏ bừng như gấc chín. Hắn ấp úng hỏi lại:
"Ngươi… ngươi nói cái gì thế?"
"Sao ngươi lại làm vẻ mặt đó chứ? Ta đoán đúng rồi à?"
"Đúng gì chứ? Không có."
"Nhưng mặt ngươi đang đỏ quá kìa."
"Tại… tại trời nóng quá."
"Ha ha! Danh Thần, ngươi dễ thương thật đấy!"
Hai người nói chuyện rất vui vẻ không hề biết rằng cách đó không xa Tử Hằng nhìn cảnh này mà gương mặt đen sì, cả người như bốc hoả. Cho đến khi một đôi tay nhỏ nhắn nắm lấy bàn tay xù xì của hắn mà lắc lắc.
"Hằng thúc, sao thúc lại đứng ở đây vậy?"
Tử Hằng ngay lập tức thay đổi thái độ, ánh mắt dịu dàng nhìn Phi Diên, xoa đầu thằng bé nói:
"Ta đang đi tìm Danh Thần. Con có nhìn thấy hắn ở đâu không?"
Phi Diên nhìn ngó xung quanh thì tìm thấy Danh Thần đang đứng ở phía trước liền vừa chạy vừa kêu lên: "Danh Thần ca ca!"
Danh Thần nghe tiếng gọi của Phi Diên nên quay lại. Phát hiện ra Tử Hằng đang đứng sau thằng bé thì hết hồn.
"Danh Thần ca ca, huynh đang làm gì ở đây vậy?"
"Này, cha con cũng đang đứng đây đấy. Sao con không thèm hỏi ta hả?"
"Cha thì nhìn thấy suốt rồi. Có gì đâu mà hỏi."
"Con nói cái gì hả?"
"Ha ha, Diên Diên ngoan! Ta dẫn đệ đi xem ngựa nhé!" Nói rồi bế Phi Diên nhanh chóng rời đi.
Lúc này Hồng Thanh mới phát hiện ra Tử Hằng đang bước đến gần. Thảo nào mà Danh Thần chuồn nhanh thế.
"Đến lúc nào mà im hơi lặng tiếng vậy?" Hồng Thanh bĩu môi hỏi y.
"Thấy hai người nói chuyện vui quá nên không dám xem vào."
"Vậy hả? Vậy ngươi xen vào rồi đấy. Đi thôi."
Hồng Thanh định rời đi thì bị Tử Hằng kéo lại.
"Đợi đã! Ta có việc muốn hỏi."
"Hỏi cái gì?"
Tử Hằng nhíu mày. Tại sao thái độ của Hồng Thanh đối với hắn lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, trái ngược với Danh Thần. Rõ ràng mới nãy y còn đùa giỡn rất vui với người ta.
"Ngươi đã đồng ý đưa Diên Diên đi cùng với ta rồi, tại sao vẫn không đồng ý để nó nhận ta làm cha nuôi?"
"Nó là con ta, chỉ có mình ta mới có thể làm cha của nó. Ai cũng không được phép."
"Này, ngươi… rõ ràng ngươi đã đồng ý…"
"Ta đồng ý để Diên nhi đi với ngươi, chưa từng nói để nó nhận ngươi làm cha nuôi. Còn nếu ngươi muốn nó gọi ngươi làm cha thì tự mình thuyết phục nó đi."
"Ngươi…" Tử Hằng bức xúc. Thằng bé chỉ nghe lời một mình y. Hắn đâu phải chưa thử mà thử không được.
"Chẳng lẽ Diên nhi không nhận ngươi làm cha thì ngươi không muốn dẫn nó đi với ngươi?"
"Dĩ nhiên không phải. Ta làm việc này chỉ đơn giản vì một lòng yêu quý thằng bé, muốn cho nó một môi trường sống tốt hơn. Nhưng nếu nó đã đi cùng ta về nhà của ta rồi thì cũng nên cho ta một thân phận nào đó cho hợp lý chứ."
"Cái đó hả? Để ta suy nghĩ đã."
"Cái…"
Tử Hằng tức giận mà không thể làm gì được. Hồng Thanh rõ ràng là đang muốn trả thù hắn. Đồng ý đưa con đi cùng hắn mà không cho nó nhận hắn làm cha nuôi, vậy thì hắn cố gắng thuyết phục thằng bé cả buổi trời còn có ý nghĩa gì chứ?
...***...
Để thuận tiện di chuyển, Tử Hằng mua một cái xe ngựa để hắn và hai cha con Hồng Thanh ngồi trong xe, Lục Ly và Danh Thần đánh xe ngựa đồng thời chịu trách nhiệm bảo vệ. Châu Mộ Văn cũng muốn về theo nhưng bị Tử Hằng bắt ở lại làm cho xong việc. Y rất nuối tiếc. Trước khi đoàn người xuất phát, hắn kéo tay Hồng Thanh nói:
"Nêú ngươi đã chịu về kinh thành cùng biểu ca ta thì sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau thôi. Từ giờ đến lúc đó đừng nhớ ta quá nhé!"
Hồng Thanh lạnh nhạt nói:
"Không dám. Lúc đó ta sợ muốn trốn ngươi còn chả được."
"Ta chỉ mong sau khi ngươi biết thân phận thật của biểu ca ta đừng sốc quá đến ngất đi là được."
"Hả?"
"Hai người nói đủ chưa? Mau đi thôi!" Tử Hằng lập tức lôi Hồng Thanh lên xe. Ánh mắt liếc Mộ Văn cảnh cáo.
Chặng đường về kinh thành khá xa, bởi vì đi xe ngựa nên sẽ hơi chậm, phải gần một tháng mới có thể về đến nơi. Xe ngựa chạy không quá nhanh. Mỗi ngày sẽ nghỉ ngơi hai lần để tranh thủ ăn trưa và ăn tối. Đêm sẽ ngủ trong khách điếm. Nếu đi qua một nơi nào đó cảnh sắc đẹp mà Phi Diên muốn chơi thì sẽ dừng lại lâu một chút.
Suốt chặng đường mấy lần Tử Hằng dụ dỗ để Phi Diên gọi mình là cha nhưng đều không thành công. Lúc nào thằng bé cũng nói muốn hỏi ý của Hồng Thanh, còn Hồng Thanh thìtrước sau đều không có câu trả lời rõ ràng. Tử Hằng thật sự muốn nổi điên, lúc nào cũng phải kiềm chế để không đánh người.
Thật ra cho đến giờ dù đã ngồi trên xe ngựa đi mấy ngày Hồng Thanh vẫn chưa hoàn toàn tán thành việc theo Tử Hằng về sống chung nhà. Nói gì thì giữa hắn và Tử Hằng chẳng có mối quan hệ nào cả. Tử Hằng chỉ muốn nhận Phi Diên làm con nuôi, đưa hắn đi theo chỉ vì không có cách nào khác. Giờ về nhà của Tử Hằng hắn biết lấy thân phận gì để cùng chung sống đây. Cho nên trước sau hắn mới không muốn để Phi Diên nhận Tử Hằng làm cha. Phi Diên có hai người cha mà hai người cha này lại ghét nhau ra mặt, chẳng có mối quan hệ gì, nghĩ thế nào cũng thấy rất ngượng ngùng. Rốt cuộc cả đường đi không lúc nào Hồng Thanh thấy thoải mái nhưng lại chẳng thể tâm sự được với ai.
Ngồi cùng một xe cả chặng đường dài Tử Hằng sao không nhìn ra được Hồng Thanh có tâm sự nhưng hắn hỏi thì y lại nhất định không chịu nói, cứ mặt nặng mày nhẹ với hắn. Hắn không hề biết rằng trong lòng Hồng Thanh mỗi khi nhìn đến hắn đều có suy nghĩ như thế này: Dù sao cũng không kháng cự được vậy thì cứ đến nhà Tử Hằng ở một thời gian, sau đó tìm mọi cách moi thật nhiều tiền của hắn rồi ôm con bỏ trốn.
Nếu Tử Hằng mà biết khẳng định sẽ đem Hồng Thanh trói lại thật chặt rồi đem nhốt lại để y không thể trốn đi đâu được.
* Ta thách ngươi nhốt được y đấy!