Tần Mạc chỉ thấy Tử Hằng đến tiễn mình mà không thấy Hồng Thanh đâu. Hắn ngạc nhiên nhưng không dám hỏi. Với tính cách của Hồng Thanh có lẽ sẽ không có chuyện không muốn đến tiễn hắn, mà là bị người nào đó cản lại.
“Thời gian vừa qua cảm ơn đệ đã giúp đỡ nhiều. Hi vọng lần sau gặp lại là lúc đệ đã thành thân rồi.”
“Cảm ơn biểu ca. Nếu được như vậy thì lần sau tới đệ sẽ đưa thê tử của đệ cùng đến thăm huynh.”
“Được. Nói lời giữ lời đấy.”
“Biểu ca, huynh…”
Tần Mạc định nói biểu ca hắn nhất định phải đối tốt với Hồng Thanh nhưng nghĩ lại thôi. Hắn có tư cách gì để nói câu đó, hơn nữa sau khi chuyện kia xảy ra tin chắc biểu ca cũng sẽ đối tốt với Hồng Thanh. Hắn nên yên tâm về hai người họ mới phải.
“Sao về vội thế? Không đợi ta sao?”
Liếc nhìn thấy Châu Mộ Văn chạy tới, Tần Mạc lạnh lùng chào tạm biệt Tử Hằng rồi leo lên ngựa phóng đi. Mộ Văn liền lấy một con ngựa nhanh chóng đuổi theo.
“Này, sao không chờ ta mà đi vội như thế?”
“Chờ ngươi để làm gì?”
“Hả? Ngươi trở về mà một lời tạm biệt cũng không muốn nói với ta?”
Tần Mạc liếc nhìn hắn bằng ánh mắt chán ghét.
“Sến sẩm.”
“Sao lại sến sẩm? Chúng ta dù gì cũng là họ hàng, ngươi còn phải gọi ta một tiếng biểu ca đấy, một lời tạm biệt trước khi đi cũng là bình thường.”
Tần Mạc tỏ vẻ lạnh nhạt. Hắn ghét mấy người ồn ào như thế, nhưng nghĩ lại tại sao hắn lại chấp nhận Hồng Thanh nhỉ?
“Sang tháng sau ta định đến Thiên Tân quốc, ngươi nhất định phải đón tiếp ta đàng hoàng đấy.”
“Ngươi đến Thiên Tân làm gì?”
“Ta đi thăm cô cô của ta cũng không được sao?”
“… Muốn đi thăm mẫu thân của ta thì tuỳ ngươi, nói với ta làm gì?”
“Nghe này biểu đệ, đệ cư xử với huynh đệ của mình lạnh lùng như vậy là không được đâu. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ thế nào về đệ chứ?”
“Đó cũng là chuyện của ta, không liên quan đến ngươi.”
“Này, ngươi nói chuyện lạnh lùng quá đó. Sao ngươi gọi huynh ấy là biểu ca mà không chịu gọi ta như thế?”
Tử Hằng nhìn hai tên này mà thở dài lắc đầu, phất tay ra hiệu tất cả mọi người rời đi.
Lúc Tử Hằng trở về phòng thấy Hồng Thanh vẫn còn đang ngủ. Trời hiện tại đã gần trưa. Đêm qua hắn ôm Hồng Thanh lăn lộn cho đến sáng nên giờ y chưa dậy cũng có thể hiểu. Lâu lắm rồi hắn mới được làm tận hứng đến vây. Đêm qua hắn cũng phải bắn đến bốn lần. Nghĩ đến đây Tử Hằng đỏ mặt ho nhẹ. Không biết đến bao giờ mới được làm tận hứng như vậy lần nữa. Sau đêm qua kiểu gì hắn cũng bị Hồng Thanh cấm cửa một, hai đêm không cho lên giường.
“Thanh nhi, trưa rồi dậy đi. Ăn chút gì đi rồi ngủ tiếp.”
“Ưm…” Hồng Thanh cựa người mơ màng: “Trưa rồi sao?”
“Ừ. Mặt trời lên cao rồi. Dậy thôi.”
Tử Hằng ôm Hồng Thanh đi rửa mặt. Từ khi Hồng Thanh trở về, mọi sinh hoạt chăm sóc gần như đều là Tử Hằng tự mình làm. Hắn không yên tâm để ai làm công việc này, ngay cả Hồng Thanh hắn cũng không cho động tay. Hồng Thanh xuất thân thường dân, y không quen được chăm sóc phục vụ tận răng như thế. Hồi trước y bị thương thì không nói, giờ y khỏe rồi thì cần gì phải chăm sóc như vậy nữa. Cho nên y kiên quyết muốn tự mình làm, Tử Hằng liền đồng ý.
Những gì Tử Hằng đã nói với Hồng Thanh sau khi hôn mê tỉnh dậy hắn đều làm được. Hắn chăm sóc y, chiều chuộng y, y muốn làm gì hắn đều chấp nhận, y muốn đi đâu hắn liền đưa đi, không đưa đi được thì để Danh Thần và Tạ Chinh đưa đi. Hồng Thanh rất cảm kích.
Lúc ngồi vào bàn đột nhiên Tử Hằng hỏi:
“Thanh nhi, ngươi có muốn sinh thêm một đứa nữa không? Cho Diên nhi có em chơi.”
Hồng Thanh hơi sững lại, có vẻ do dự. Tử Hằng chú ý đến điều đó. Hắn chợt nhớ ra hình như Hồng Thanh từng nói với hắn do y là nam nhân nên khi sinh khó khăn hơn so với thông thường, thậm chí lần đó đã suýt chết. Hắn thật muốn cho mình một tát.
“Ta xin lỗi. Ta biết ngươi sinh nở rất khó khăn. Ngươi cứ xem như ta chưa nói gì đi.”
Hồng Thanh liền lắc đầu.
“Không phải. Chuyện sinh nở của nữ nhân cũng rất khó khăn huống chi ta là nam nhân. Thật ra… ta cũng muốn sinh thêm.”
“Thanh nhi, ngươi không cần miễn cưỡng chính mình, ta nói thật đấy. Tuy ta muốn có thêm đứa con nhưng nếu nguy hiểm đến sức khoẻ của ngươi thì ta sẽ không đồng ý.”
“Không sao đâu. Có thái y đương triều ở đây, không giống như đại phu ở nhân gian. Ta sinh nở sẽ an toàn hơn.”
“Chuyện này tạm thời đừng bàn nữa. Chúng ta dùng bữa thôi.”
Sau đó Tử Hằng chuyên tâm vào việc bồi hắn dùng bữa, Hồng Thanh cũng không tiện nói thêm. Thật ra đến bây giờ mỗi lần nhớ đến chuyện sinh Phi Diên, Hồng Thanh vẫn còn thấy rùng mình. Ngày đó hắn chuyển dạ suốt hai ngày một đêm mà không sinh được, bụng đau đến chết đi sống lại. Vì hắn rặn mãi mà em bé không chui ra, đại phu đã quyết định mổ lấy thai. Lần đó hắn thực sự đã suýt chết.
Nhưng tình huống bây giờ không giống vậy. Hắn ở trong cung được chăm sóc rất chu đáo, không những vậy còn có Khúc thái y, có Hoa thần y giúp đỡ thì hắn tự tin lần sinh tiếp theo của hắn sẽ an toàn hơn. Hơn nữa, hắn nghĩ Phi Diên cũng rất muốn có một đứa em để chơi.
...***...
Từ sau khi gia đình ba người đoàn tụ, Phi Diên luôn cảm thấy cuộc sống quanh mình toàn màu hồng. Cha và phụ hoàng ngày ngày thân thiết, quấn quýt không rời. Nó nhìn hai người mà bắt đầu mơ mộng đến cuộc sống của nó và Danh Thần sau này. Tâm tư của nó Thanh Trúc nhìn ra rất dễ dàng. Thanh Trúc nói với nó:
“Chuyện ngươi thích Danh Thần lẽ ra ta không muốn xen vào nhưng ta không thể không nhắc nhở ngươi. Không bàn đến chuyện cả hai đều là nam nhân, ta không có vấn đề gì với chuyện đó cả. Nhưng Danh Thần hơn ngươi đến 16 tuổi. Ngươi chắc huynh ấy có thể chờ được cho đến khi ngươi trưởng thành không? Đó là ta chưa nói đến tình cảm của Danh Thần đối với ngươi có giống như ngươi đối với huynh ấy không. Ta thấy Danh Thần chỉ xem ngươi như đệ đệ thôi.”
Phi Diên nghe vậy thì nổi giận.
“Không đúng. Danh Thần chắc chắn thích ta. Huynh ấy sẽ chờ ta.”
“Phi Diên, ngươi còn nhỏ. Ngươi vẫn chưa hiểu đâu.”
“Ngươi thì lớn hơn ta bao nhiêu chứ? Đừng tưởng mình giỏi lắm.”
Phi Diên nói xong liền quay người bỏ đi. Nó đi tìm Danh Thần để hỏi. Nó không tin những lời Thanh Trúc nói. Danh Thần chắc chắc là thích nó, nếu không thời gian qua đã không quan tâm và chăm sóc nó nhiều như thế.
Phi Diên tìm thấy Danh Thần đang đứng nói chuyện với các thị vệ khác bên ngoài cung Phụng Nghi. Phi Diên chạy tới kéo Danh Thần qua một bên rồi hỏi y:
“Danh Thần ca ca, huynh trả lời thật với đệ một câu. Huynh có thích đệ không?”
Danh Thần kinh ngạc nhìn Phi Diên một chốc rồi đáp:
“Ta dĩ nhiên là thích đệ rồi. Sao tự nhiên đệ lại hỏi thế?”
Phi Diên mỉm cười. Nó biết là huynh ấy thích nó mà.
“Vậy huynh đồng ý đợi đệ trưởng thành chứ?”
Danh Thần nghiêng đầu không hiểu lắm. Sao hôm nay Phi Diên toàn hỏi mấy câu kì lạ vậy?
“Ta dĩ nhiên là đợi đệ trưởng thành rồi. Ta vẫn luôn ở đây mà. Nhưng mà sao đệ lại hỏi thế? Có điều gì khiến đệ lo lắng sao?”
Phi Diên lắc đầu.
“Không có. Ban đầu thì đệ lo lắng nhưng bây giờ thì không sao rồi. Vì đệ biết huynh sẽ luôn ở bên cạnh đệ mà.”
Danh Thần xoa đầu thằng bé mỉm cười nói:
“Đúng vậy. Ta sẽ luôn ở bên cạnh đệ cho nên nếu có gì lo lắng thì cứ nói với ta nhé.”
“Vâng.”
Sau khi nói chuyện với Danh Thần thêm một lúc Phi Diên liền đến thư phòng của hoàng thượng ngồi đợi người hạ triều. Trong lúc đợi, Phi Diên tranh thủ ngồi luyện viết chữ, đọc sách. Tuy Phi Diên chỉ mới sáu tuổi nhưng đã được học rất nhiều chữ rồi. Thơ thì cậu nhóc lười học nhưng chữ thì thuộc rất nhanh. Tử Hằng trở về thấy con trai đang tự học thì vừa vui, vừa ngạc nhiên.
“Sao không về cung của con mà học lại đến chỗ ta?”
“Con đang đợi phụ hoàng. Con có việc muốn cầu xin người.”
“Hửm? Con cầu xin ta việc gì?”
“Phụ hoàng, xin hãy phong con làm thái tử đi ạ.”
Tử Hằng trợn mắt.
“Con muốn làm thái tử? Tại sao?”
“Nếu làm thái tử con sẽ có ảnh vệ của riêng mình phải không?”
Tử Hằng khoanh tay nhìn con trai.
“Con cần ảnh vệ làm gì? Tuổi của con chưa cần có ảnh vệ.”
Nhìn gương mặt xám xịt của con trai Tử Hằng mới dịu giọng nói:
“Không nhất thiết con cứ phải là thái tử thì mới có ảnh vệ. Khi con lớn hơn chút nữa, ta cảm thấy con đã tiếp thu đủ kiến thức, đủ sức thay ta làm một số việc ta sẽ tặng ảnh vệ cho con.”
Phi Diên cúi đầu. Cậu nhóc nhận ra mình đã quá vội vàng khi cầu xin phụ hoàng chuyện này. Cho dù phụ hoàng có đồng ý ban tặng nó một ảnh vệ cũng chưa chắc là Danh Thần mà.
“Con hiểu rồi. Con sẽ học hành chăm chỉ.”
“Ừm. Nhưng mà có chuyện gì mà đột nhiên lại muốn có ảnh vệ.”
“Không có gì đâu ạ. Con nghĩ linh tinh thôi. Phụ hoàng đừng để ý.”
Tử Hằng xoa đầu cậu bé.
“Được rồi. Con ở đây đợi ta một chút rồi chúng ta cùng đi tìm cha con dùng bữa tối.”
“Vâng ạ.”
Với sự chăm chỉ học hành của Phi Diên, bốn năm sau Tử Hằng phong cho con trai làm thái tử, ban cho cậu nhóc một ảnh vệ và dĩ nhiên đó không phải Danh Thần.
“Thời gian vừa qua cảm ơn đệ đã giúp đỡ nhiều. Hi vọng lần sau gặp lại là lúc đệ đã thành thân rồi.”
“Cảm ơn biểu ca. Nếu được như vậy thì lần sau tới đệ sẽ đưa thê tử của đệ cùng đến thăm huynh.”
“Được. Nói lời giữ lời đấy.”
“Biểu ca, huynh…”
Tần Mạc định nói biểu ca hắn nhất định phải đối tốt với Hồng Thanh nhưng nghĩ lại thôi. Hắn có tư cách gì để nói câu đó, hơn nữa sau khi chuyện kia xảy ra tin chắc biểu ca cũng sẽ đối tốt với Hồng Thanh. Hắn nên yên tâm về hai người họ mới phải.
“Sao về vội thế? Không đợi ta sao?”
Liếc nhìn thấy Châu Mộ Văn chạy tới, Tần Mạc lạnh lùng chào tạm biệt Tử Hằng rồi leo lên ngựa phóng đi. Mộ Văn liền lấy một con ngựa nhanh chóng đuổi theo.
“Này, sao không chờ ta mà đi vội như thế?”
“Chờ ngươi để làm gì?”
“Hả? Ngươi trở về mà một lời tạm biệt cũng không muốn nói với ta?”
Tần Mạc liếc nhìn hắn bằng ánh mắt chán ghét.
“Sến sẩm.”
“Sao lại sến sẩm? Chúng ta dù gì cũng là họ hàng, ngươi còn phải gọi ta một tiếng biểu ca đấy, một lời tạm biệt trước khi đi cũng là bình thường.”
Tần Mạc tỏ vẻ lạnh nhạt. Hắn ghét mấy người ồn ào như thế, nhưng nghĩ lại tại sao hắn lại chấp nhận Hồng Thanh nhỉ?
“Sang tháng sau ta định đến Thiên Tân quốc, ngươi nhất định phải đón tiếp ta đàng hoàng đấy.”
“Ngươi đến Thiên Tân làm gì?”
“Ta đi thăm cô cô của ta cũng không được sao?”
“… Muốn đi thăm mẫu thân của ta thì tuỳ ngươi, nói với ta làm gì?”
“Nghe này biểu đệ, đệ cư xử với huynh đệ của mình lạnh lùng như vậy là không được đâu. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ thế nào về đệ chứ?”
“Đó cũng là chuyện của ta, không liên quan đến ngươi.”
“Này, ngươi nói chuyện lạnh lùng quá đó. Sao ngươi gọi huynh ấy là biểu ca mà không chịu gọi ta như thế?”
Tử Hằng nhìn hai tên này mà thở dài lắc đầu, phất tay ra hiệu tất cả mọi người rời đi.
Lúc Tử Hằng trở về phòng thấy Hồng Thanh vẫn còn đang ngủ. Trời hiện tại đã gần trưa. Đêm qua hắn ôm Hồng Thanh lăn lộn cho đến sáng nên giờ y chưa dậy cũng có thể hiểu. Lâu lắm rồi hắn mới được làm tận hứng đến vây. Đêm qua hắn cũng phải bắn đến bốn lần. Nghĩ đến đây Tử Hằng đỏ mặt ho nhẹ. Không biết đến bao giờ mới được làm tận hứng như vậy lần nữa. Sau đêm qua kiểu gì hắn cũng bị Hồng Thanh cấm cửa một, hai đêm không cho lên giường.
“Thanh nhi, trưa rồi dậy đi. Ăn chút gì đi rồi ngủ tiếp.”
“Ưm…” Hồng Thanh cựa người mơ màng: “Trưa rồi sao?”
“Ừ. Mặt trời lên cao rồi. Dậy thôi.”
Tử Hằng ôm Hồng Thanh đi rửa mặt. Từ khi Hồng Thanh trở về, mọi sinh hoạt chăm sóc gần như đều là Tử Hằng tự mình làm. Hắn không yên tâm để ai làm công việc này, ngay cả Hồng Thanh hắn cũng không cho động tay. Hồng Thanh xuất thân thường dân, y không quen được chăm sóc phục vụ tận răng như thế. Hồi trước y bị thương thì không nói, giờ y khỏe rồi thì cần gì phải chăm sóc như vậy nữa. Cho nên y kiên quyết muốn tự mình làm, Tử Hằng liền đồng ý.
Những gì Tử Hằng đã nói với Hồng Thanh sau khi hôn mê tỉnh dậy hắn đều làm được. Hắn chăm sóc y, chiều chuộng y, y muốn làm gì hắn đều chấp nhận, y muốn đi đâu hắn liền đưa đi, không đưa đi được thì để Danh Thần và Tạ Chinh đưa đi. Hồng Thanh rất cảm kích.
Lúc ngồi vào bàn đột nhiên Tử Hằng hỏi:
“Thanh nhi, ngươi có muốn sinh thêm một đứa nữa không? Cho Diên nhi có em chơi.”
Hồng Thanh hơi sững lại, có vẻ do dự. Tử Hằng chú ý đến điều đó. Hắn chợt nhớ ra hình như Hồng Thanh từng nói với hắn do y là nam nhân nên khi sinh khó khăn hơn so với thông thường, thậm chí lần đó đã suýt chết. Hắn thật muốn cho mình một tát.
“Ta xin lỗi. Ta biết ngươi sinh nở rất khó khăn. Ngươi cứ xem như ta chưa nói gì đi.”
Hồng Thanh liền lắc đầu.
“Không phải. Chuyện sinh nở của nữ nhân cũng rất khó khăn huống chi ta là nam nhân. Thật ra… ta cũng muốn sinh thêm.”
“Thanh nhi, ngươi không cần miễn cưỡng chính mình, ta nói thật đấy. Tuy ta muốn có thêm đứa con nhưng nếu nguy hiểm đến sức khoẻ của ngươi thì ta sẽ không đồng ý.”
“Không sao đâu. Có thái y đương triều ở đây, không giống như đại phu ở nhân gian. Ta sinh nở sẽ an toàn hơn.”
“Chuyện này tạm thời đừng bàn nữa. Chúng ta dùng bữa thôi.”
Sau đó Tử Hằng chuyên tâm vào việc bồi hắn dùng bữa, Hồng Thanh cũng không tiện nói thêm. Thật ra đến bây giờ mỗi lần nhớ đến chuyện sinh Phi Diên, Hồng Thanh vẫn còn thấy rùng mình. Ngày đó hắn chuyển dạ suốt hai ngày một đêm mà không sinh được, bụng đau đến chết đi sống lại. Vì hắn rặn mãi mà em bé không chui ra, đại phu đã quyết định mổ lấy thai. Lần đó hắn thực sự đã suýt chết.
Nhưng tình huống bây giờ không giống vậy. Hắn ở trong cung được chăm sóc rất chu đáo, không những vậy còn có Khúc thái y, có Hoa thần y giúp đỡ thì hắn tự tin lần sinh tiếp theo của hắn sẽ an toàn hơn. Hơn nữa, hắn nghĩ Phi Diên cũng rất muốn có một đứa em để chơi.
...***...
Từ sau khi gia đình ba người đoàn tụ, Phi Diên luôn cảm thấy cuộc sống quanh mình toàn màu hồng. Cha và phụ hoàng ngày ngày thân thiết, quấn quýt không rời. Nó nhìn hai người mà bắt đầu mơ mộng đến cuộc sống của nó và Danh Thần sau này. Tâm tư của nó Thanh Trúc nhìn ra rất dễ dàng. Thanh Trúc nói với nó:
“Chuyện ngươi thích Danh Thần lẽ ra ta không muốn xen vào nhưng ta không thể không nhắc nhở ngươi. Không bàn đến chuyện cả hai đều là nam nhân, ta không có vấn đề gì với chuyện đó cả. Nhưng Danh Thần hơn ngươi đến 16 tuổi. Ngươi chắc huynh ấy có thể chờ được cho đến khi ngươi trưởng thành không? Đó là ta chưa nói đến tình cảm của Danh Thần đối với ngươi có giống như ngươi đối với huynh ấy không. Ta thấy Danh Thần chỉ xem ngươi như đệ đệ thôi.”
Phi Diên nghe vậy thì nổi giận.
“Không đúng. Danh Thần chắc chắn thích ta. Huynh ấy sẽ chờ ta.”
“Phi Diên, ngươi còn nhỏ. Ngươi vẫn chưa hiểu đâu.”
“Ngươi thì lớn hơn ta bao nhiêu chứ? Đừng tưởng mình giỏi lắm.”
Phi Diên nói xong liền quay người bỏ đi. Nó đi tìm Danh Thần để hỏi. Nó không tin những lời Thanh Trúc nói. Danh Thần chắc chắc là thích nó, nếu không thời gian qua đã không quan tâm và chăm sóc nó nhiều như thế.
Phi Diên tìm thấy Danh Thần đang đứng nói chuyện với các thị vệ khác bên ngoài cung Phụng Nghi. Phi Diên chạy tới kéo Danh Thần qua một bên rồi hỏi y:
“Danh Thần ca ca, huynh trả lời thật với đệ một câu. Huynh có thích đệ không?”
Danh Thần kinh ngạc nhìn Phi Diên một chốc rồi đáp:
“Ta dĩ nhiên là thích đệ rồi. Sao tự nhiên đệ lại hỏi thế?”
Phi Diên mỉm cười. Nó biết là huynh ấy thích nó mà.
“Vậy huynh đồng ý đợi đệ trưởng thành chứ?”
Danh Thần nghiêng đầu không hiểu lắm. Sao hôm nay Phi Diên toàn hỏi mấy câu kì lạ vậy?
“Ta dĩ nhiên là đợi đệ trưởng thành rồi. Ta vẫn luôn ở đây mà. Nhưng mà sao đệ lại hỏi thế? Có điều gì khiến đệ lo lắng sao?”
Phi Diên lắc đầu.
“Không có. Ban đầu thì đệ lo lắng nhưng bây giờ thì không sao rồi. Vì đệ biết huynh sẽ luôn ở bên cạnh đệ mà.”
Danh Thần xoa đầu thằng bé mỉm cười nói:
“Đúng vậy. Ta sẽ luôn ở bên cạnh đệ cho nên nếu có gì lo lắng thì cứ nói với ta nhé.”
“Vâng.”
Sau khi nói chuyện với Danh Thần thêm một lúc Phi Diên liền đến thư phòng của hoàng thượng ngồi đợi người hạ triều. Trong lúc đợi, Phi Diên tranh thủ ngồi luyện viết chữ, đọc sách. Tuy Phi Diên chỉ mới sáu tuổi nhưng đã được học rất nhiều chữ rồi. Thơ thì cậu nhóc lười học nhưng chữ thì thuộc rất nhanh. Tử Hằng trở về thấy con trai đang tự học thì vừa vui, vừa ngạc nhiên.
“Sao không về cung của con mà học lại đến chỗ ta?”
“Con đang đợi phụ hoàng. Con có việc muốn cầu xin người.”
“Hửm? Con cầu xin ta việc gì?”
“Phụ hoàng, xin hãy phong con làm thái tử đi ạ.”
Tử Hằng trợn mắt.
“Con muốn làm thái tử? Tại sao?”
“Nếu làm thái tử con sẽ có ảnh vệ của riêng mình phải không?”
Tử Hằng khoanh tay nhìn con trai.
“Con cần ảnh vệ làm gì? Tuổi của con chưa cần có ảnh vệ.”
Nhìn gương mặt xám xịt của con trai Tử Hằng mới dịu giọng nói:
“Không nhất thiết con cứ phải là thái tử thì mới có ảnh vệ. Khi con lớn hơn chút nữa, ta cảm thấy con đã tiếp thu đủ kiến thức, đủ sức thay ta làm một số việc ta sẽ tặng ảnh vệ cho con.”
Phi Diên cúi đầu. Cậu nhóc nhận ra mình đã quá vội vàng khi cầu xin phụ hoàng chuyện này. Cho dù phụ hoàng có đồng ý ban tặng nó một ảnh vệ cũng chưa chắc là Danh Thần mà.
“Con hiểu rồi. Con sẽ học hành chăm chỉ.”
“Ừm. Nhưng mà có chuyện gì mà đột nhiên lại muốn có ảnh vệ.”
“Không có gì đâu ạ. Con nghĩ linh tinh thôi. Phụ hoàng đừng để ý.”
Tử Hằng xoa đầu cậu bé.
“Được rồi. Con ở đây đợi ta một chút rồi chúng ta cùng đi tìm cha con dùng bữa tối.”
“Vâng ạ.”
Với sự chăm chỉ học hành của Phi Diên, bốn năm sau Tử Hằng phong cho con trai làm thái tử, ban cho cậu nhóc một ảnh vệ và dĩ nhiên đó không phải Danh Thần.