"Chát!"
Hồng Thanh vung tay tát thật mạnh vào mặt Tử Hằng khiến y kinh ngạc, bàng hoàng nhìn hắn.
Hồng Thanh biết mình làm vậy hơi quá tay. Nếu không muốn hắn chỉ cần kiên quyết nói với Tử Hằng rằng nếu y làm như thế hắn sẽ ghét. Tử Hằng rất chiều hắn, chắc chắn sẽ dừng lại. Nhưng vì Tử Hằng hành động quá nhanh, hắn sợ mình bị lộ thân phận song tính nên khi quần vừa bị y kéo xuống, hắn không kìm được tức giận vung tay tát mạnh đồng thời kéo chăn che đi chỗ đó của mình không cho y cơ hội nhìn thêm cái gì.
Tử Hằng ngồi ngây ra bàng hoàng. Hắn không ngờ Hồng Thanh lại phản ứng mạnh như vậy. Hắn chỉ muốn dùng tay giúp Hồng Thanh giải toả. Không lẽ y ghét bị hắn chạm vào chỗ đó của mình đến vậy sao? Suy nghĩ đó khiến Tử Hằng thẫn thờ, buồn bã vô cùng.
"Xin lỗi. Là ta nhất thời lỗ mãng. Để ta chuẩn bị nước tắm cho ngươi."
Nói rồi Tử Hằng đứng dậy rời đi. Dáng đi thất thểu xiêu vẹo nhìn cảm thấy rất thê thảm. Hồng Thanh định nói gì đó nhưng lại thôi. Hắn nghĩ cứ mặc kệ cho Tử Hằng nghĩ xấu về hắn cũng được, biết đâu sau chuyện này y sẽ hoàn toàn từ bỏ hi vọng về chuyện tình cảm với hắn.
Nhưng chỉ một lúc sau Tử Hằng quay trở lại và đưa hắn đi tắm như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Sức khoẻ của Hồng Thanh lúc này rất tốt, có thể tự mình làm mọi việc nhưng Tử Hằng vẫn giữ thói quen giúp đỡ hắn tắm rửa. Lần nào cũng là Tử Hằng giúp hắn thử độ nóng của nước trước, đủ ấm thì ra ngoài để hắn thoải mái tắm rửa, sau đó bản thân ngoan ngoãn đợi ở bên ngoài cho đến khi hắn tắm xong. Trước giờ những chuyện này vẫn luôn rất bình thường nhưng lần này Hồng Thanh cảm thấy hắn không nên tiếp tục nhận những sự chiều chuộng đó của Tử Hằng nữa. Nếu đã từ chối tình cảm của người ta rồi sao có thể vẫn mặt dày mà nhận sự chăm sóc của người đó vô điều kiện như thế. Cho nên khi Tử Hằng định thử nước tắm cho hắn, hắn đã ngăn lại.
"Vết thương của ta hiện tại đã bình phục rất nhiều rồi. Ngươi không cần phải chăm sóc ta từng chút như thế nữa."
"Ngươi ghét ta chăm sóc cho ngươi sao?"
Gương mặt Tử Hằng thẫn thờ nhìn hắn, dáng vẻ thất vọng, tiu nghỉu nhìn như chú cún bị tổn thương khiến Hồng Thanh cảm thấy áy náy.
"Khụ khụ." Hắn đỏ mặt ho nhẹ. "Không phải là ta ghét. Nhưng vết thương của ta đã khỏi rồi mà ngươi vẫn còn chăm sóc từng chút như vậy khiến ta có cảm giác mình như phế vật vậy. Có chuyện đơn giản như vậy cũng không làm được."
Tử Hằng nghe mà giật mình. Hắn vội nói:
"Ta… ta không nghĩ ngươi lại để tâm như thế. Ta chỉ là muốn chăm sóc cho ngươi. Nếu ngươi không thích vậy thì sau này ta không làm nữa."
Lần đầu tiên Hồng Thanh nhìn thấy Tử Hằng lúng túng như gà mắc tóc như vậy khiến hắn cảm thấy rất muốn cười. Gần đây hắn nhận thấy người này có nhiều lúc rất đáng yêu.
"Được rồi. Ngươi ra ngoài rồi muốn làm gì thì làm đi, không cần phải canh chừng ta nữa đâu."
Tử Hằng định nói gì đó lại thôi, vội vàng đi ra ngoài. Hồng Thanh thở phào một hơi. Lúc Tử Hằng cứ đứng mãi ở đây hắn hồi hộp quá. Bao lâu nay Tử Hằng vẫn làm như vậy hắn cảm thấy rất bình thường, bây giờ chẳng hiểu sao lại cảm thấy không tự nhiên. Hồng Thanh bắt đầu cởi đồ.
"Có chuyện này ta quên nói…"
Tử Hằng đột ngột từ bên ngoài chạy vào đúng lúc nhìn thấy Hồng Thanh loã lồ đứng trong phòng đang trong tư thế chuẩn bị bước vô thùng tắm.
Gương mặt cả hai cùng lúc đỏ bừng như gấc chín. Tử Hằng lật đật quay ra ngoài đóng cửa lại, hoàn toàn quên mất luôn hắn định vô trong nói cái gì. Hồng Thanh run rẩy ngồi xổm xuống sàn, mặt đỏ đến xì khói, xấu hổ vô cùng.
Tử Hằng chạy thẳng ra giếng, múc nước dội ào ào từ trên đỉnh đầu xuống. Nước giếng vào ban đêm rất lạnh. Hắn đã dội mấy gàu nước rồi mà cả người vẫn nóng hừng hực như lò than. Hình ảnh cơ thể loã lồ của Hồng Thanh cứ lơ lửng trong đầu hắn không tài nào xua đi được. Tính khí của hắn dù bị nước lạnh dội ào ào như vậy vẫn cứ ngóc đầu không chịu cúi xuống, khó chịu đến cực điểm.
Hắn khao khát cơ thể người đó, khao khát muốn ôm y, hôn lên toàn bộ cơ thể trắng mềm đó, muốn đẩy tính khí đang nóng bừng bừng này của mình vào bên trong cơ thể kia. Tử Hằng thật sự muốn tát cho mình mấy cái. Hắn chưa bao giờ có những suy nghĩ biến thái đến như thế. Quá trần tục, quá thô thiển, nhưng là bản chất, là dục vọng đơn thuần của hắn.
...***...
"Hai người… rủ nhau tắm đêm à?"
Phi Diên ngạc nhiên nhìn hai người cha của mình ai cũng có mái tóc ướt nhẹp, mặt thì đỏ ửng. Chẳng phải cha vẫn luôn dặn cậu không nên tắm đêm dễ ốm à? Sao hai người lớn này lại hư hơn cả cậu đi tắm đêm cùng nhau thế.
"Khụ khụ." Hồng Thanh vừa lau tóc vừa đáp: "Người cha bị bẩn rồi nên đi tắm thôi."
"Cha thì không nói. Con đã biết rồi. Còn cha nuôi thì sao?"
Tử Hằng vẫn đang dùng khăn khô tích cực lau lau tóc, nghe Phi Diên hỏi buột miệng đáp:
"Cha thấy nóng."
"Nóng à? Nhưng mới nãy chính cha nói đêm lạnh bắt con mặc thêm áo khoác mà."
Tử Hằng: "..."
Hồng Thanh che miệng ho khụ khụ.
"Miệng cha còn đau không? Ho như vậy không bị đau chứ?"
"Không sao. Chỉ đau chút ít thôi. Con đút cho cha đi!"
"Vâng."
Phi Diên xúc lên một muỗng cháo rồi chu cái miệng nhỏ của nó thổi phù phù. Thổi đến khi cháo gần nguội hẳn nó mới đưa cho cha nó ăn. Hồng Thanh há miệng ăn một cách ngon lành. Tử Hằng vẫn luôn ngồi bên cạnh quan sát. Hắn phát hiện trong khoảng khắc mà Hồng Thanh há miệng y đã hơi khựng lại. Hắn biết Hồng Thanh đang cố nhịn đau. Bị đánh cho hai má sưng vù lên như thế làm sao mà khi há miệng không đau cho được.
Tử Hằng tức giận. Hắn nhìn không nổi đứng dậy đi ra ngoài. Danh Thần lặng lẽ tiến tới bên cạnh.
"Tên đó sao rồi?"
"Theo lời chủ tử đã vả vào mặt lão ta liên tục cho đến khi hai bên mặt sưng vù lên. Theo thuộc hạ thấy bây giờ lão ta muốn uống nước cũng khó."
"Vậy thì tống nước cho lão uống đi. Nhớ bạnh mồm lão cho to vào."
"Vâng."
Tử Hằng vẫn cảm thấy rất bực bội.
"Nếu không phải Thanh nhi không cho ta giết lão, ta đã một kiếm chém chết lão ta rồi. Thanh nhi quá mềm lòng."
"Cái đó… cũng không hẳn đâu ạ."
"Hả?"
"Lúc Hồng Thanh biết chủ tử cho bắt lão già đó về đã nói nhỏ với thuộc hạ. Hắn nói rằng đợi sau khi chủ tử xả giận xong thì đem lão ta thiến đi rồi vứt lão vào ngục, chỗ mấy tên vừa béo vừa hôi và… và trúng xuân dược liều mạnh."
Tử Hằng đỏ mặt ho khụ khụ. Hắn nhận ra mình đã quá xem thường mức độ trả thù của Hồng Thanh rồi. Sau này vẫn nên tránh chọc giận y thì hơn.
...***...
Lúc Hồng Thanh đi ra hành lang định hóng gió một chút thì thấy có bóng dáng ai đang quỳ giữa sân. Hắn ngạc nhiên lại gần nhìn xem thì nhận ra đó là Mộc Văn.
"Sao ngươi lại quỳ ở đây?"
"Còn không phải do ngươi tùy tiện trốn ra ngoài. Biểu ca tức giận phạt ta quỳ."
Hồng Thanh bức xúc: "Ta trốn ra ngoài là lỗi của ta, tại sao lại phạt ngươi quỳ? Không được. Để ta đi hỏi Tử Hằng."
"Đợi đã!" Mộc Văn vội ngăn lại. Nếu để Tử Hằng biết hắn nói như vậy với Hồng Thanh kiểu gì hắn cũng bị biểu ca phạt nặng hơn. "Thật ra vụ việc lần này ta cũng có trách nhiệm. Biểu ca đã giao cho ta nhiệm vụ phải ở lại tiểu viện trông coi quản lý nhưng ta lại bỏ ra ngoài chơi. Chính vì vậy nên khi ngươi bỏ trốn ta không hề hay biết. Huynh ấy xử phạt ta cũng đúng lắm."
"Vậy thì cũng không thể xử phạt ngươi nặng như thế. Cái tiểu viện nhỏ như thế, vốn đâu cần ngươi trông coi quản lý gì. Mục đích của hắn là muốn trông chừng ta mà thôi. Ngươi ra ngoài chơi là chuyện tất nhiên. Nếu ngươi không đi ta cũng không thể nhân cơ hội mà trốn ra ngoài. Ta sẽ nói chuyện với hắn. Nếu hắn muốn phạt ngươi như thế thì ta cũng phải chịu phạt chung mới đúng."
Nói xong Hồng Thanh rời đi ngay. Mộc Văn ngồi quỳ thật ngay ngắn. Biểu ca của hắn với người khác thì lạnh lùng nghiêm túc thế nhưng trước mặt Hồng Thanh thì mềm nhũn như con cún vậy. Chỉ cần Hồng Thanh ra tay hắn yên tâm sẽ được cứu rồi.
Trong chuyện lần này Lục Ly cũng bị xử phạt nhưng vì sau đó hắn lập công chuộc tội nên được tha thứ, dù vậy Lục Ly vẫn xin được xử phạt để bản thân ghi nhớ. Tử Hằng chỉ phạt hắn chép phạt năm mươi lần quyển điều luật của ảnh vệ. Ngày mai phải nộp lại. Hình phạt này nghe có vẻ nhẹ nhàng vì quyển điêù luật đó chỉ có hơn chục trang mà thôi, nhưng với một người quanh năm chỉ biết cầm kiếm như Lục Ly thì hình phạt này có hơi dã man.
Hồng Thanh phăm phăm đi vào phòng làm việc của Tử Hằng vốn định làm ầm một trận thì phát hiện ra Tử Hằng đang nằm gục trên bàn. Hắn ngạc nhiên lại gần xem thì thấy người y nóng hừng hực như lò than. Hồng Thanh vội vàng gọi Danh Thần đang đứng bên ngoài chạy vào đỡ Tử Hằng nằm lên giường. Sau đó Danh Thần đi gọi đại phu. Hồng Thanh sai người nấu một chậu nước ấm để hắn giúp Tử Hằng hạ nhiệt.
"Đang yên đang lành sao tự nhiên lại lăn ra sốt như vậy chứ?"
Hồng Thanh chợt nhớ dáng vẻ ướt như chuột lột của Tử Hằng khi hắn từ trong phòng tắm bước ra. Tử Hằng đột nhiên tắm đêm còn tắm nước lạnh ngoài trời như thế dù có là người khoẻ mạnh thì cũng dễ bị sốt thôi. Hắn thật sự không hiểu Tử Hằng bị dở hơi à? Tự nhiên nổi hứng đi tắm đêm như thế.
* Hắn đi tắm đêm là do ngươi a, tiểu yêu tinh.
Hồng Thanh vung tay tát thật mạnh vào mặt Tử Hằng khiến y kinh ngạc, bàng hoàng nhìn hắn.
Hồng Thanh biết mình làm vậy hơi quá tay. Nếu không muốn hắn chỉ cần kiên quyết nói với Tử Hằng rằng nếu y làm như thế hắn sẽ ghét. Tử Hằng rất chiều hắn, chắc chắn sẽ dừng lại. Nhưng vì Tử Hằng hành động quá nhanh, hắn sợ mình bị lộ thân phận song tính nên khi quần vừa bị y kéo xuống, hắn không kìm được tức giận vung tay tát mạnh đồng thời kéo chăn che đi chỗ đó của mình không cho y cơ hội nhìn thêm cái gì.
Tử Hằng ngồi ngây ra bàng hoàng. Hắn không ngờ Hồng Thanh lại phản ứng mạnh như vậy. Hắn chỉ muốn dùng tay giúp Hồng Thanh giải toả. Không lẽ y ghét bị hắn chạm vào chỗ đó của mình đến vậy sao? Suy nghĩ đó khiến Tử Hằng thẫn thờ, buồn bã vô cùng.
"Xin lỗi. Là ta nhất thời lỗ mãng. Để ta chuẩn bị nước tắm cho ngươi."
Nói rồi Tử Hằng đứng dậy rời đi. Dáng đi thất thểu xiêu vẹo nhìn cảm thấy rất thê thảm. Hồng Thanh định nói gì đó nhưng lại thôi. Hắn nghĩ cứ mặc kệ cho Tử Hằng nghĩ xấu về hắn cũng được, biết đâu sau chuyện này y sẽ hoàn toàn từ bỏ hi vọng về chuyện tình cảm với hắn.
Nhưng chỉ một lúc sau Tử Hằng quay trở lại và đưa hắn đi tắm như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Sức khoẻ của Hồng Thanh lúc này rất tốt, có thể tự mình làm mọi việc nhưng Tử Hằng vẫn giữ thói quen giúp đỡ hắn tắm rửa. Lần nào cũng là Tử Hằng giúp hắn thử độ nóng của nước trước, đủ ấm thì ra ngoài để hắn thoải mái tắm rửa, sau đó bản thân ngoan ngoãn đợi ở bên ngoài cho đến khi hắn tắm xong. Trước giờ những chuyện này vẫn luôn rất bình thường nhưng lần này Hồng Thanh cảm thấy hắn không nên tiếp tục nhận những sự chiều chuộng đó của Tử Hằng nữa. Nếu đã từ chối tình cảm của người ta rồi sao có thể vẫn mặt dày mà nhận sự chăm sóc của người đó vô điều kiện như thế. Cho nên khi Tử Hằng định thử nước tắm cho hắn, hắn đã ngăn lại.
"Vết thương của ta hiện tại đã bình phục rất nhiều rồi. Ngươi không cần phải chăm sóc ta từng chút như thế nữa."
"Ngươi ghét ta chăm sóc cho ngươi sao?"
Gương mặt Tử Hằng thẫn thờ nhìn hắn, dáng vẻ thất vọng, tiu nghỉu nhìn như chú cún bị tổn thương khiến Hồng Thanh cảm thấy áy náy.
"Khụ khụ." Hắn đỏ mặt ho nhẹ. "Không phải là ta ghét. Nhưng vết thương của ta đã khỏi rồi mà ngươi vẫn còn chăm sóc từng chút như vậy khiến ta có cảm giác mình như phế vật vậy. Có chuyện đơn giản như vậy cũng không làm được."
Tử Hằng nghe mà giật mình. Hắn vội nói:
"Ta… ta không nghĩ ngươi lại để tâm như thế. Ta chỉ là muốn chăm sóc cho ngươi. Nếu ngươi không thích vậy thì sau này ta không làm nữa."
Lần đầu tiên Hồng Thanh nhìn thấy Tử Hằng lúng túng như gà mắc tóc như vậy khiến hắn cảm thấy rất muốn cười. Gần đây hắn nhận thấy người này có nhiều lúc rất đáng yêu.
"Được rồi. Ngươi ra ngoài rồi muốn làm gì thì làm đi, không cần phải canh chừng ta nữa đâu."
Tử Hằng định nói gì đó lại thôi, vội vàng đi ra ngoài. Hồng Thanh thở phào một hơi. Lúc Tử Hằng cứ đứng mãi ở đây hắn hồi hộp quá. Bao lâu nay Tử Hằng vẫn làm như vậy hắn cảm thấy rất bình thường, bây giờ chẳng hiểu sao lại cảm thấy không tự nhiên. Hồng Thanh bắt đầu cởi đồ.
"Có chuyện này ta quên nói…"
Tử Hằng đột ngột từ bên ngoài chạy vào đúng lúc nhìn thấy Hồng Thanh loã lồ đứng trong phòng đang trong tư thế chuẩn bị bước vô thùng tắm.
Gương mặt cả hai cùng lúc đỏ bừng như gấc chín. Tử Hằng lật đật quay ra ngoài đóng cửa lại, hoàn toàn quên mất luôn hắn định vô trong nói cái gì. Hồng Thanh run rẩy ngồi xổm xuống sàn, mặt đỏ đến xì khói, xấu hổ vô cùng.
Tử Hằng chạy thẳng ra giếng, múc nước dội ào ào từ trên đỉnh đầu xuống. Nước giếng vào ban đêm rất lạnh. Hắn đã dội mấy gàu nước rồi mà cả người vẫn nóng hừng hực như lò than. Hình ảnh cơ thể loã lồ của Hồng Thanh cứ lơ lửng trong đầu hắn không tài nào xua đi được. Tính khí của hắn dù bị nước lạnh dội ào ào như vậy vẫn cứ ngóc đầu không chịu cúi xuống, khó chịu đến cực điểm.
Hắn khao khát cơ thể người đó, khao khát muốn ôm y, hôn lên toàn bộ cơ thể trắng mềm đó, muốn đẩy tính khí đang nóng bừng bừng này của mình vào bên trong cơ thể kia. Tử Hằng thật sự muốn tát cho mình mấy cái. Hắn chưa bao giờ có những suy nghĩ biến thái đến như thế. Quá trần tục, quá thô thiển, nhưng là bản chất, là dục vọng đơn thuần của hắn.
...***...
"Hai người… rủ nhau tắm đêm à?"
Phi Diên ngạc nhiên nhìn hai người cha của mình ai cũng có mái tóc ướt nhẹp, mặt thì đỏ ửng. Chẳng phải cha vẫn luôn dặn cậu không nên tắm đêm dễ ốm à? Sao hai người lớn này lại hư hơn cả cậu đi tắm đêm cùng nhau thế.
"Khụ khụ." Hồng Thanh vừa lau tóc vừa đáp: "Người cha bị bẩn rồi nên đi tắm thôi."
"Cha thì không nói. Con đã biết rồi. Còn cha nuôi thì sao?"
Tử Hằng vẫn đang dùng khăn khô tích cực lau lau tóc, nghe Phi Diên hỏi buột miệng đáp:
"Cha thấy nóng."
"Nóng à? Nhưng mới nãy chính cha nói đêm lạnh bắt con mặc thêm áo khoác mà."
Tử Hằng: "..."
Hồng Thanh che miệng ho khụ khụ.
"Miệng cha còn đau không? Ho như vậy không bị đau chứ?"
"Không sao. Chỉ đau chút ít thôi. Con đút cho cha đi!"
"Vâng."
Phi Diên xúc lên một muỗng cháo rồi chu cái miệng nhỏ của nó thổi phù phù. Thổi đến khi cháo gần nguội hẳn nó mới đưa cho cha nó ăn. Hồng Thanh há miệng ăn một cách ngon lành. Tử Hằng vẫn luôn ngồi bên cạnh quan sát. Hắn phát hiện trong khoảng khắc mà Hồng Thanh há miệng y đã hơi khựng lại. Hắn biết Hồng Thanh đang cố nhịn đau. Bị đánh cho hai má sưng vù lên như thế làm sao mà khi há miệng không đau cho được.
Tử Hằng tức giận. Hắn nhìn không nổi đứng dậy đi ra ngoài. Danh Thần lặng lẽ tiến tới bên cạnh.
"Tên đó sao rồi?"
"Theo lời chủ tử đã vả vào mặt lão ta liên tục cho đến khi hai bên mặt sưng vù lên. Theo thuộc hạ thấy bây giờ lão ta muốn uống nước cũng khó."
"Vậy thì tống nước cho lão uống đi. Nhớ bạnh mồm lão cho to vào."
"Vâng."
Tử Hằng vẫn cảm thấy rất bực bội.
"Nếu không phải Thanh nhi không cho ta giết lão, ta đã một kiếm chém chết lão ta rồi. Thanh nhi quá mềm lòng."
"Cái đó… cũng không hẳn đâu ạ."
"Hả?"
"Lúc Hồng Thanh biết chủ tử cho bắt lão già đó về đã nói nhỏ với thuộc hạ. Hắn nói rằng đợi sau khi chủ tử xả giận xong thì đem lão ta thiến đi rồi vứt lão vào ngục, chỗ mấy tên vừa béo vừa hôi và… và trúng xuân dược liều mạnh."
Tử Hằng đỏ mặt ho khụ khụ. Hắn nhận ra mình đã quá xem thường mức độ trả thù của Hồng Thanh rồi. Sau này vẫn nên tránh chọc giận y thì hơn.
...***...
Lúc Hồng Thanh đi ra hành lang định hóng gió một chút thì thấy có bóng dáng ai đang quỳ giữa sân. Hắn ngạc nhiên lại gần nhìn xem thì nhận ra đó là Mộc Văn.
"Sao ngươi lại quỳ ở đây?"
"Còn không phải do ngươi tùy tiện trốn ra ngoài. Biểu ca tức giận phạt ta quỳ."
Hồng Thanh bức xúc: "Ta trốn ra ngoài là lỗi của ta, tại sao lại phạt ngươi quỳ? Không được. Để ta đi hỏi Tử Hằng."
"Đợi đã!" Mộc Văn vội ngăn lại. Nếu để Tử Hằng biết hắn nói như vậy với Hồng Thanh kiểu gì hắn cũng bị biểu ca phạt nặng hơn. "Thật ra vụ việc lần này ta cũng có trách nhiệm. Biểu ca đã giao cho ta nhiệm vụ phải ở lại tiểu viện trông coi quản lý nhưng ta lại bỏ ra ngoài chơi. Chính vì vậy nên khi ngươi bỏ trốn ta không hề hay biết. Huynh ấy xử phạt ta cũng đúng lắm."
"Vậy thì cũng không thể xử phạt ngươi nặng như thế. Cái tiểu viện nhỏ như thế, vốn đâu cần ngươi trông coi quản lý gì. Mục đích của hắn là muốn trông chừng ta mà thôi. Ngươi ra ngoài chơi là chuyện tất nhiên. Nếu ngươi không đi ta cũng không thể nhân cơ hội mà trốn ra ngoài. Ta sẽ nói chuyện với hắn. Nếu hắn muốn phạt ngươi như thế thì ta cũng phải chịu phạt chung mới đúng."
Nói xong Hồng Thanh rời đi ngay. Mộc Văn ngồi quỳ thật ngay ngắn. Biểu ca của hắn với người khác thì lạnh lùng nghiêm túc thế nhưng trước mặt Hồng Thanh thì mềm nhũn như con cún vậy. Chỉ cần Hồng Thanh ra tay hắn yên tâm sẽ được cứu rồi.
Trong chuyện lần này Lục Ly cũng bị xử phạt nhưng vì sau đó hắn lập công chuộc tội nên được tha thứ, dù vậy Lục Ly vẫn xin được xử phạt để bản thân ghi nhớ. Tử Hằng chỉ phạt hắn chép phạt năm mươi lần quyển điều luật của ảnh vệ. Ngày mai phải nộp lại. Hình phạt này nghe có vẻ nhẹ nhàng vì quyển điêù luật đó chỉ có hơn chục trang mà thôi, nhưng với một người quanh năm chỉ biết cầm kiếm như Lục Ly thì hình phạt này có hơi dã man.
Hồng Thanh phăm phăm đi vào phòng làm việc của Tử Hằng vốn định làm ầm một trận thì phát hiện ra Tử Hằng đang nằm gục trên bàn. Hắn ngạc nhiên lại gần xem thì thấy người y nóng hừng hực như lò than. Hồng Thanh vội vàng gọi Danh Thần đang đứng bên ngoài chạy vào đỡ Tử Hằng nằm lên giường. Sau đó Danh Thần đi gọi đại phu. Hồng Thanh sai người nấu một chậu nước ấm để hắn giúp Tử Hằng hạ nhiệt.
"Đang yên đang lành sao tự nhiên lại lăn ra sốt như vậy chứ?"
Hồng Thanh chợt nhớ dáng vẻ ướt như chuột lột của Tử Hằng khi hắn từ trong phòng tắm bước ra. Tử Hằng đột nhiên tắm đêm còn tắm nước lạnh ngoài trời như thế dù có là người khoẻ mạnh thì cũng dễ bị sốt thôi. Hắn thật sự không hiểu Tử Hằng bị dở hơi à? Tự nhiên nổi hứng đi tắm đêm như thế.
* Hắn đi tắm đêm là do ngươi a, tiểu yêu tinh.